Ôn Hi một mình đi trên con phố dài, trước mắt hết thảy như che một tầng sương trắng, sương trắng tan đi, cậu nhìn thấy một bàn thức ăn ngon vừa mới làm bị chính mình cố ý bỏ thêm một đống lớn gia vị vào bên trong, sau đó cưỡng bức Tư Cảnh ăn hết, nhìn vẻ mặt thống khổ của thiếu niên mà cười khoái chí.
Hình ảnh thay đổi, biến thành cậu với Tư Cảnh đứng ở trên cầu thang, một người thì kiêu căng, một người thì yếu đuối, tiếp đó cậu bực bổi đẩy người bên cạnh một cái, lực đạo không hề nén lại dường như mạnh hơn, đối phương bước không vững một cái liền lăn từ cầu thang xuống, máu chảy đầy sàn, nhưng cậu lại không có gì kinh sợ, thậm chí còn cười nói: " Này, Tư Cảnh, cậu ngay cả đứng còn không vững,vẫn là nên nhân lúc còn sớm lăn ra khỏi nhà tôi đi!
Chậm rãi chuyển dời, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh Tư Cảnh cả người chỗ xanh chỗ đỏ cuộn tròn nằm trước mặt cậu, giống như một con thú nhỏ lẩm bẩm, thanh âm lại quen thuộc dị thường: "Vì cái gì mà cứ là tôi chứ? Vì cái gì? Cõ lẽ tôi không nên tồn tại, đúng không? Tồn tại thật là một việc thống khổ bao nhiêu a, thật sự, thật sự rất muốn chết đi!.
.
"
Mắt đột nhiên mở, hơi thở của cậu thậm chí ngừng lại trong giây lát
" Tỉnh rồi sao?"
Nghe được thanh âm Ôn Hi nghiêng nghiêng tầm mắt, ngồi dậy, yết hầu khàn khàn gian nan thì thầm, "Tư Cảnh.
"
"Làm sao vậy?" Tư Cảnh nhìn đôi mắt sâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xuyen-thu-co-chap-truc-ma-trong-sinh/351713/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.