Lê Sơ đem đồ ăn vào phòng ăn, hơn nữa lấy lý do muốn tìm trạng thái mà bảo Tiền Đóa Đóa ở ngoài.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn mình nàng, nàng mới thả lỏng, cầm lấy gương nhỏ ở trên bàn, mở khẩu trang ra xem.
Trên môi nàng có dấu cắn rất rõ ràng, nằm ở giữa cánh môi dưới, hiện tại đã không còn chảy máu nữa, nhưng vẫn còn sưng rõ ràng.
Lê Sơ chu môi nhìn vết thương của mình, trong lòng nghĩ nội tâm Ninh lão sư thực sự là cuồng dã, nhưng mà vết thương trên môi cũng không nặng lắm, lúc Ninh Mạn Thanh hạ miệng chắc cũng đã có ước lượng rồi, dù sao ngày mai nàng cũng còn phải tiếp tục đóng phim.
Lê Sơ sờ sờ miệng vết thương, bỏ gương xuống, nghĩ đến Ninh Mạn Thanh, suy nghĩ không khỏi thất thần.
Mũi chân nàng nhè nhẹ đung đưa trên sàn nhà, nhớ đến động tác thâm ý của Ninh Mạn Thanh sau lưng, lại nghĩ đến ánh mắt đầy ý cười của cô.
Càng nghĩ càng loạn, giống như cuộn len bị rối, Lê Sơ không có mùi vị ăn một chút đã cảm thấy no rồi, đem hộp cơm đặt qua một bên.
Nàng nghĩ đến loại cảm giác này, giống như cảm giác lưng chừng không chắc cũng không phải là thật, chỉ là nó vẫn loanh quanh nàng, khiến những suy nghĩ trước kia đều trở nên mông lung, giống như chạm đến một nơi khác trong linh hồn nàng.
Kỳ thật Ninh Mạn Thanh có thể dùng cách khác để đánh thức nàng, nhưng cô lại lựa chọn cách.... nói trắng ra là quá nhiệt liệt, quá nóng bỏng cũng quá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xuyen-thu-ta-bi-nu-chu-danh-dau/1204120/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.