Sau giờ ngọ, ánh nắng trải rộng khắp mắt đất tản ra hơi ấm ôn nhu.
Vân Niệm Niệm ngạc nhiên phát hiện, hai chân của mình khi đi trên mặt đất, còn có thể cảm giác được sinh cơ lưu động trên đại địa, đó là một loại năng lượng màu xanh nhạt, tựa như hy vọng, tươi mát lại tươi đẹp.
Điều này khiến nàng nghĩ tới một cây đại thụ xanh um tươi tốt, khi làn gió nhu hòa thổi qua, nàng ngửi được mùi thơm ngát của lá trúc, nhớ tới Trúc Đồng đã cho nàng một tia hi vọng sống sót kia.
"Trúc Đồng đâu?" Vân Niệm Niệm hỏi.
Thần sắc Huyền Lâu rất cao thâm, trầm mặc hồi lâu.
Vân Niệm Niệm khẩn trương nói: "Sẽ không là. . ."
Huyền Lâu đánh gãy lời nàng: "Không phải! Hắn còn tốt lắm!"
Lần đầu tiên hắn cảm nhận cảm xúc dao động rõ ràng như vậy, phản ứng này quả thực đáng yêu, làm cho Vân Niệm Niệm cười một hồi lâu.
"Nhìn chàng gấp gáp kìa, ta cũng chưa có nói điều gì đâu." Vân Niệm Niệm hỏi, "Nếu nói hắn bình an vô sự, vậy hắn đâu rồi?"
Huyền Lâu tlúc này mới không tình nguyện nói: "Ta để cho hắn đi chiếu cố Huyền Tín."
Vân Niệm Niệm sững sờ, cuối cùng, cười lên ha hả.
"Cười cái gì?" Huyền Lâu lại khôi phục biểu lộ bình tĩnh.
"Chàng có biết không? Ta từng cho là quan hệ giữa chàng và đệ đệ chàng không tốt." Vân Niệm Niệm vỗ vỗ hắn, nói, "Không nghĩ tới, kỳ thật chàng là cái người ngạo kiều a. Ngạo kiều, chàng có biết nghĩa là gì không? Dù sao không cần ta giải thích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xuyen-thu-ta-phu-quan-khong-phai-nguoi/2397990/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.