Phong Hạo Vũ đột nhiên quay đầu nhìn Phong Thụy Tuyết, người sau khuôn mặt trắng bệch, gắt gao cắn môi, trừng mắt nhìn Quý Phong, thanh âm đều phát run: “Cậu, cậu nói linh tinh gì đó?”
Quý Phong lạnh lùng mà nhìn cô ta: “Quý Tuyết, cô thật sự cảm thấy tôi nói linh tinh sao? Nếu đây là nói vớ vẩn, tôi đây không ngại nói thêm chút thứ không phải vớ vẩn.
”
Cậu rõ ràng không cười nhưng cố tình lại cho người ta một loại uy áp, trong lúc nhất thời làm Quý Tuyết cả người run lên, nghe ra ý tứ trong lời nói của cậu.
Quý Phong ở cổ đại tốt xấu gì cũng là người ở trên cao nhiều năm như vậy, lại còn là người có thiên phú cực cao trong đồng lứa đạo môn xuất sắc, ngay cả Thánh Thượng đương triều cũng cung kính có thừa với cậu, huống chi người trước mặt này chỉ là Phong Thụy Tuyết ỷ vào Phong gia mới vừa đắc thế không lâu.
Tất nhiên không phải đối thủ của cậu.
Phong Thụy Tuyết rơi xuống hạ phong trước: “Tôi……”
Cô ta luống cuống.
Phong Hạo Vũ ở một bên từ lúc Quý Phong nói lên cái tên Quý Tuyết này đã đoán ra cái gì, thanh âm cũng trầm xuống: “Thụy Tuyết, rốt cuộc sao lại thế này?” Em ấy thật sự quen cậu ta? Sao lại giả vờ như không quen biết? Đây là người em ấy quen ở trong núi lúc trước?
Nhưng hai người lại lớn lên giống nhau, chẳng lẽ là thân thích?
Khi Phong Thụy Tuyết há mồm muốn giải thích, bán đấu giá đã bắt đầu.
Giám đốc Tiền mang theo một người phụ nữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xuyen-tro-ve-han-vuot-troc-hao-mon-ba-mieu/2408814/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.