Tống Lạc: “Có lẽ vậy.”
Hệ thống: “Vậy, ý cô nói bắt gọn hết là...?”
Tống Lạc tùy tiện nói: “Tôi đã có vật cưỡi chạy trên mặt đất, bay trên trời rồi, chỉ còn thiếu vật cưỡi bơi dưới biển.”
Hệ thống: “...”
Con quái vật biển vừa xinh đẹp vừa đáng sợ này vừa dứt lời, con quái vật biển có sừng trên đầu và con có con mắt lớn còn chưa kịp phản ứng thì cá mái chèo biến dị đã không ngồi yên được nữa.
Cơ thể nó lại lao lên một đoạn lớn, ngang bằng với Tống Lạc, đôi mắt đỏ sẫm tràn đầy sát khí và tàn bạo, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tống Lạc.
“Mẹ ta đâu!” Nó gằn từng chữ hỏi.
Khí thế tuy mạnh nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa đôi chút bất an.
Rõ ràng là nhận được lệnh của mẹ, một đường đi tới, lại chỉ nhìn thấy con người này.
Có phải con người này đã làm gì mẹ nó không nó vừa cẩn thận cảm ứng một chút, không cảm nhận được hơi thở của mẹ ở xung quanh.
“Cái này thì.” Tống Lạc dừng lại vài giây: “Chết rồi.”
—-Mẹ của cá mái chèo biến dị có liên quan gì đến cô?
“!!!”
Giọng nói của cá mái chèo biến dị đột nhiên trở nên âm trầm và sắc nhọn: “Ngươi đã g.i.ế.c bà ấy?!”
Tống Lạc mỉm cười: “Ngươi đoán xem?”
Ngay lúc đó, những người bạn đồng hành đều cảm nhận được nỗi bi phẫn ngút trời của cá mái chèo biến dị, chúng đương nhiên không thể đồng cảm, ngay khi nó sắp lao lên xé nát con người đáng ghét này từng mảnh để trả thù cho mẹ— không nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xuyen-vao-truyen-mat-the-nu-phu-phao-hoi-chi-muon-lam-ca-man/1105694/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.