Không hiểu sao, trực giác mách bảo Thẩm Tuân rằng câu nói của Tống Lạc không phải là hỏi chơi.
Bà Chu dường như cũng nhận ra nguy hiểm đang đến gần, cơ thể đau đớn bỗng dưng tràn đầy sức lực.
Bà ta cố sức ôm Chu Văn Hạo vào lòng, kéo cậu ta loạng choạng đi đến sau lưng Thẩm Tuân, cảnh giác và kinh hoàng nhìn chằm chằm vào Tống Lạc.
Những người xung quanh từ trong phòng đi ra vây xem, biểu cảm rất kỳ lạ.
Họ nghĩ: Hóa ra vợ chồng nhà Tống còn có một đứa con gái, đứa con gái này rõ ràng không phải dạng dễ chọc.
Vấn đề là dị năng hệ mộc mà dám ngang ngược như vậy, cô không sợ sau này bị nhà họ Chu gây phiền phức sao?
Con trai nhà họ Chu là hệ hỏa, lại còn là người trong quân đội nữa chứ - trước mạt thế, là người ăn cơm nhà nước.
“Căn cứ không được g.i.ế.c người.” Thẩm Tuân trầm giọng nói.
Là tổng giáo quan của căn cứ, ông ta không thể nhìn Tống Lạc g.i.ế.c người trước mặt mình.
Từ cuộc đối thoại ngắn ngủi vừa rồi có thể biết được, bà cháu này có khả năng đã làm điều quá đáng với hai ông bà nhà họ Tống, khiến Tống Lạc ra tay với họ.
Nhưng Tống Lạc còn chưa vào cổng viện, làm sao biết được?
Đoán rằng cô hẳn có một loại năng lực thiên phú giống như quét hoặc dò tìm.
Mặc dù chưa vào sân, cô đã biết được tình hình bên trong.
Loại năng lực này được sử dụng trong nhóm, có thể tránh được nhiều nguy hiểm một cách hiệu quả.
Thảo nào chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-xuyen-vao-truyen-mat-the-nu-phu-phao-hoi-chi-muon-lam-ca-man/1105874/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.