Chỉ là một cái ôm, nhưng đầu cậu lại bất ngờ tựa vào lồng ngực của Nghiêm Tuyết Tiêu. Đầu óc cậu bỗng dưng trống rỗng, thân thể cứng ngắc đến độ tưởng như không còn thuộc về chính mình nữa.
Cậu nghe thấy Nghiêm Tuyết Tiêu dịu dàng hỏi giống đang dỗ trẻ con: "Em có thể tự chăm sóc bản thân mình thật tốt chứ?"
Cậu nhớ bản thân đã khẽ gật đầu, rồi đờ người đi ra khu vực kiểm tra an ninh. Tới tận khi máy bay hạ cánh, cậu mới phát hiện ra ba lô đang nặng trĩu. Mở khoá kéo, chiếc cặp vốn rỗng tuếch nay đã chất đầy đồ ăn vặt.
Như biết được cậu thích ăn đồ ngọt, trong cặp có một lọ kẹo hoa quả đủ các hương, rồi thạch mạn việt quất, bánh dâu tây,... và cả một chiếc tai nghe màu trắng mới toanh.
Thiếu niên tóc đỏ một mình ngồi tại sân bay, đeo tai nghe lên và mở hộp bánh ra. Tuy nó vẫn cùng một tiệm với chiếc cậu ăn trước ấy, nhưng chẳng biết tại sao khi ăn lại không ngọt như cậu tưởng tượng mà mang theo vị chua nhẹ.
Thẩm Trì không thích mùa đông, nhưng giờ đây cậu rất mong kì nghỉ đông sẽ đến để gặp được Nghiêm Tuyết Tiêu thêm lần nữa.
♪
Thẩm Trì bắt tàu từ sân bay Yến Thành về nhà ga Biên Thành. Tay phải cậu đeo nẹp cố định nên không nấu cơm được. Một tháng tới cậu đều phải ăn ở bên ngoài, song nếu mỗi ngày tiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-yeu-duong-truc-tuyen-cung-dai-lao-hao-mon-toi-noi-tieng/1071817/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.