Sau khi phát sóng trực tiếp, Thẩm Trì nằm lì trên giường và xem lịch trên điện thoại di động. Còn một tháng nữa mới đến kì nghỉ đông, nghĩa là cậu phải đợi thêm một tháng để có thể gặp được Nghiêm Tuyết Tiêu.
Chẳng hiểu sao mà lúc nào cậu cũng cảm thấy thời gian trôi qua cực kì chậm. Dẫu bọn họ vừa gặp gỡ tháng trước, song cậu lại tưởng như cả hai đã rất lâu rồi chưa thấy nhau. Cái ôm ấm áp trong trí nhớ nay cũng đã trở nên nguội lạnh.
Thiếu niên nắm chặt điện thoại, đoạn bấm gọi Nghiêm Tuyết Tiêu trên WeChat. Giọng cậu nghe có vẻ không mấy để tâm: "À này, anh có thích áo sơ mi em tặng không?"
Đầu dây còn lại đáp: "Anh thích."
Bàn tay siết di động nơi cậu chậm rãi thả lỏng. Cậu toan cúp điện thoại thì bỗng nghe Nghiêm Tuyết Tiêu hỏi ngược một câu: "Em thì sao?"
Dù đã thay sơ mi ra, nhưng không hiểu vì lí do gì mà cậu trai lại chạy về giường và đổi sang chiếc áo với kiểu dáng tương tự. Cậu thở hổn hển rồi trả lời: "Em cũng thích lắm."
Phía bên kia, trong tiệm cà phê, một đồng nghiệp hoá trang thành ông già Noel tò mò hỏi Nghiêm Tuyết Tiêu: "Tôi nhớ đây là áo đôi mà? Cậu đang độc thân thì tự dưng đi mua áo đôi về mặc làm gì?"
Người thanh niên cúi đầu nhìn xuống áo của mình. Nghĩ đến cảnh Thẩm Trì chỉ mặc độc chiếc sơ mi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-yeu-duong-truc-tuyen-cung-dai-lao-hao-mon-toi-noi-tieng/1071840/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.