Nghe anh nghiến răng nghiến lợi mắng tôi như vậy, sống mũi tôi cay cay, nhưng trong lòng lại có một cảm giác ấm áp trước nay chưa từng có.
Chiếc xe nổ máy, tôi hỏi anh định đi đâu? Anh không đáp, mà bóp cằm tôi kiểm tra kỹ mặt mũi tôi.
Tôi bị anh nhìn chằm chằm đến dựng hết lông tóc, đỏ mặt trừng mắt với anh, liếc mắt nhìn tài xế ngồi ở đằng trước, nói: “Anh muốn làm gì?”
Bùi Thiên Vũ đưa tay ấn một chiếc nút, trong xe thế mà lại có một tấm vách ngăn được nâng lên ngăn cách không gian ở hàng ghế đằng sau, biến nó thành một không gian kín.
Tôi phải thừa nhận rằng, điều kiện của Bác Duệ Thiên Vũ đúng là tốt thật đấy, không hổ là công ty lớn, có thể cho nhân viên một đãi ngộ tốt đến như vậy.
Cũng phải, Bùi Thiên Vũ là trợ lý của tổng giám đốc trụ sở chính, nói anh đứng dưới một người trên cả vạn người cũng không ngoa.
Anh dịu dàng nói với tôi: “Cho tôi xem vết thương của em ở đâu được không?”
“Hả...!ồ, không có vết thương nào hết, anh đã nhìn rồi còn gì.” Tôi né tránh ánh mắt của anh, tỏ ra giấu giếm.
“Vậy những bức ảnh đó đều là em làm giả?” Giọng anh lại đanh lại.
“Thật sự không...”
Chữ chữ “có” còn chưa thốt ra khỏi miệng tôi, Bùi Thiên Vũ đã kéo tôi lại, vây tôi trong lòng mình, vết thương đằng sau lưng của tôi chạm vào cơ bắp rắn chắc của anh, tôi bất giác rên lên một tiếng.
“Anh đừng có mà quá đáng...”.
Truyện Việt Nam
Tôi ngước mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-ly-hon-toi-ho-mua-goi-gio/1009565/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.