Lửa cháy rực trời, những bó đuốc bập bùng trong cơn gió mạnh, ánh thép lạnh lẽo vang lên khi binh giáp chạm nhau, tiếng bước chân dồn dập, bao vây vương phủ kín mít.
Lão quản gia run rẩy chạy tới, vừa thấy Lục Phụng liền vội vàng bẩm báo, không kịp hành lễ:
"Vương gia! Bên ngoài toàn là quan binh, nói ngài có ý đồ mưu phản, muốn bắt ngài!"
"Hoảng cái gì?"
Lục Phụng thần sắc không đổi, trầm giọng nói:
"Bản vương là thân vương do thánh thượng đích thân phong tặng. Không có thánh chỉ đóng ngọc tỷ, ai dám động vào bản vương?"
"Bản vương muốn xem thử, rốt cuộc là lũ yêu ma quỷ quái nào giở trò!"
Trong phủ, đám nha hoàn và gia đinh hốt hoảng bỏ chạy. Lục Phụng không hề cầm đao, chỉ thẳng bước đến đại môn của vương phủ.
Thị vệ canh cửa run rẩy, sắc mặt trắng bệch, lưỡi đao trong tay cũng vì hoảng loạn mà khẽ rung. Một thị vệ mặc giáp trụ bước lên, chắp tay bẩm báo:
"Vương gia, bên ngoài binh lực đông đảo, e là… e là không giữ được lâu."
Lục Phụng phất tay: "Mở cổng phủ."
Mọi người thoáng sững sờ, nhưng uy nghiêm của Lục Phụng đã khắc sâu trong lòng bọn họ, dù tình thế nguy nan, bọn họ vẫn quen phục tùng mệnh lệnh.
Cánh cổng son chầm chậm mở ra, bên ngoài ánh lửa hừng hực, quân lính đông nghìn nghịt, vây chặt vương phủ không một kẽ hở.
Anh Vương, Hiền Vương, Kính Vương cưỡi trên lưng ngựa cao cao, nhìn thấy Lục Phụng cứ thế mà bước ra,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/1595626/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.