Mùa hè oi ả, trong viện Kim Quang hoa cỏ đua nhau khoe sắc. Mẫu đơn, thược dược nở rộ, rực rỡ muôn màu. Cạnh hồ nước, những tảng đá Thái Hồ được bố trí hài hòa, mặt nước phản chiếu bầu trời, từng đóa sen hồng trắng lay động trong gió, cá chép bơi lượn tranh nhau ăn mồi, tạo nên từng vòng gợn sóng.
Trong lục giác đình bên hồ, Giang Uyển Như mặc một bộ lụa mỏng, đứng tựa lan can, nhẹ nhàng phe phẩy quạt tròn, khuôn mặt phảng phất nét uể oải.
“Nương nương ơi, người không thể cho cá ăn nữa đâu, chúng sắp bị người cho ăn đến căng bụng rồi!”
Thúy Châu bưng một bát đá lạnh đến, đón lấy chậu mồi cá và cây quạt từ tay nàng, rồi quạt mát cho chủ tử.
Giang Uyển Như khẽ thở dài, vịn lấy eo nhức mỏi rồi ngồi xuống băng đá trong đình.
Nàng hỏi: “Vương gia đâu rồi?”
Thúy Châu đáp: “Vương gia đang ở võ trường cùng thế tử. Đúng rồi, vương gia còn dặn, tối nay viện ta phải để đèn sáng.”
Nghe vậy, khuôn mặt Giang Uyển Như lộ ra một tia ảo não.
Từ khi Lục Phụng bị buộc “kiểm điểm”, lịch sinh hoạt của hắn vô cùng quy củ.
Canh năm thức dậy, luyện quyền nửa canh giờ, tắm rửa, dùng bữa, sau đó vào thư phòng tiền viện cùng Lục Hoài Dật đọc sách, đồng thời kiểm tra bài vở của con trai. Sau bữa trưa, hắn chợp mắt một lát, rồi dẫn Lục Hoài Dật đến võ trường luyện cung kiếm. Trời vừa tối, hắn về viện Kim Quang dùng bữa tối, chưa đợi sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/1595630/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.