Tiếng giày quan nặng nề dẫm trên nền nhà vang lên, đánh thức giấc ngủ vốn đã chập chờn của Giang Uyển Như. Nàng trở mình, dụi dụi đôi mắt còn mơ màng, vén màn giường, khẽ gọi:
“Thúy Châu!”
“Cẩn thận.”
Lục Phụng ấn nhẹ lên vai nàng, bàn tay lớn đặt lên trán nàng. Tay hắn lạnh như băng, khiến cơn buồn ngủ của Giang Uyển Như lập tức tan biến.
Nàng mơ màng hỏi, “Phu quân, chàng... chàng sao lại trở về rồi?”
Bình thường ban ngày cũng chẳng thấy bóng dáng Lục Phụng đâu nên Giang Uyển Như không khỏi kinh ngạc, tựa hồ còn chưa kịp phản ứng lại. Mái tóc đen nhánh của nàng buông xõa như rong biển sau lưng, đầu hơi nghiêng, đôi mắt đẹp mở to, trông dịu dàng ngoan ngoãn.
Tâm Lục Phụng mềm nhũn, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng như an ủi, dịu giọng hỏi:
“Mệt à? Hay là bệnh rồi?”
Chỉ trách Giang Uyển Như ngày thường làm quá tốt, quá chu toàn, đến nỗi khi bị Lục Phụng bắt gặp đang lười biếng, hắn không hề trách cứ mà chỉ lo lắng nàng không khỏe.
Hắn cầm tay nàng nhét vào chăn gấm, nói:
“Gọi thái y đến xem thế nào.”
Lúc này đang cuối đông, trong phòng đốt than đầy đủ khiến má nàng đỏ ửng. Giang Uyển Như kéo tay áo Lục Phụng, giọng nũng nịu:
“Đừng...”
"Thiếp chỉ mệt, muốn nằm nghỉ một lát thôi."
Lục Phụng vừa từ bên ngoài trở về, y phục trên người còn mang hơi lạnh lẽo như băng giữa ngày hè oi bức. Giang Uyển Như không kìm được mà cọ sát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/706810/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.