Sắc mặt hắn phức tạp nhìn Phó Nguyệt Linh, lặp đi lặp lại: “Muội thích hắn?”
Nguyệt Linh gật đầu.
“…”
Thẩm thị nhìn sắc mặt nhi tử khác thường, rất là khó hiểu: “Con làm sao vậy?”
Phó Dật Lãng có vẻ khó xử, “… Một lời không thể nói hết.”
“Đại ca, chẳng lẽ…” Nguyệt Linh mím môi, đột nhiên trong lòng có chút khổ sở, thanh âm thấp xuống: “Chẳng lẽ huynh cũng nghĩ Lục tướng quân như lời truyền ra bên ngoài.”
Thần sắc Phó Dật Lãng vẫn hỗn tạp nhìn chằm chằm muội muội như trước, “Thật ra cũng không hẳn.”
Tướng lĩnh trẻ tuổi có tài, là một nhân vật lợi hại. Lời đồn có hung dữ đến đâu cũng chỉ là lời đồn, có thể được muội muội coi trọng, nhất định có chỗ hơn người.
Chỉ là…
Hắn có thể nhìn ra, Nguyệt Linh rất thích vị đại tướng quân này.
Cũng bởi vì thích nên việc này mới làm cho hắn lo lắng, hắn lo lắng cho vị tướng quân kia.
Từ nhỏ, Nguyệt Linh đối với thứ mình thích sẽ vô cùng cố chấp, nếu nàng coi trọng thứ gì thì nàng sẽ không cướp, cũng không đi tìm phụ mẫu làm chủ. Mà nàng sẽ quấn lấy hắn, ân cần chạy trước chạy sau, cố gắng hết sức, cho đến khi hắn buông lỏng dâng hết cho nàng mới xong.
Bản lĩnh quấn quýt của tiểu muội, phóng tầm mắt khắp kinh thành cũng không ai có thể vượt qua.
Phó Dật Lãng lo lắng thăm dò: “Nếu hắn không thích muội…”
“Không.”
Ngữ khí kiên định.
“Lỡ may, vậy thì sao?”
Nguyệt Linh nhìn đại ca một cách kỳ lạ, nàng đương nhiên đáp lại: “Vậy thì muội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-trong-sinh-ta-dem-phu-quan-sung-tan-troi/2324338/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.