Vào tháng 8, thời tiết trở nên nóng hơn.
Ngày đại hôn của Phó Nguyệt Linh đang đến gần, ban ngày Ngô Mạn liền ở lại Phó gia, giúp Phó Nguyệt Linh chuẩn bị đại hôn.
Vì thế mấy ngày liên tiếp, Tiêu Chước đến Ngô phủ cũng không tìm được người.
Tiểu thái giám nhìn sắc mặt xanh mét của Tiêu Chước thì nơm nớp lo sợ, “Điện hạ, có muốn đi bẩm báo một tiếng không?”
Làm như vậy, chờ đợi cũng không phải là một cách hay…
Thế tử điện hạ mỗi ngày đều chỉ ở bên ngoài nhìn, lỡ như Ngô cô nương không biết hắn chờ ở bên ngoài thì làm sao bây giờ.
Tiêu Chước lắc đầu, hắn và Ngô Mạn hẹn nhau, mỗi buổi chiều hắn đều đợi ở ngoài cửa phủ, nếu nàng rảnh rỗi sẽ đi ra gặp hắn, nàng chưa ra khỏi cửa đã có nghĩa là không rảnh gặp.
Đã sáu bảy ngày, rốt cuộc nàng đang bận cái gì?
“Thôi, trở về đi.”
Hai người rời đi, một tỳ nữ của Ngô Mạn vừa mới ra ngoài về, nàng đứng ở góc nhỏ nhìn vị công tử ăn mặc hoa quý kia thì nhíu nhíu mày, “Liên tiếp mấy ngày nay đều nhìn thấy người này, quả thật cổ quái.”
Nàng chưa từng gặp qua Tiêu Chước, cho nên không biết người này tới tìm cô nương nhà nàng.
Nha hoàn trở về phủ, bẩm báo việc này cho Ngô phu nhân.
“Có thấy bộ dạng của công tử kia không?”
“Ăn mặc rất cầu kỳ, vóc người cao, diện mạo nhìn không rõ ràng, nhưng bên cạnh hắn là một thái giám.”
“Chẳng lẽ là quý nhân nào trong cung…”
Trong khoảng thời gian này, Ngô phu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-trong-sinh-ta-dem-phu-quan-sung-tan-troi/61767/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.