Đầu tháng bảy là giữa mùa hè.
Rõ ràng đêm qua vừa mới có một trận mưa, hôm nay chẳng những không cảm thấy mát mẻ, ngược lại càng thêm oi bức, làm cho người ta càng thêm phiền muộn.
“Cô nương, tại sao người không vẽ bản đồ?”
Tiểu nha hoàn nhìn Ngô Mạn đang thêu hoa, trong lòng thẳng thắn thì thầm.
Ngô Mạn mặt lạnh lùng, thêu từng mũi một, giống như kim châm vào thứ trong tay không phải là gấm vóc, mà là mặt người có huyết hải thâm cừu với nàng.
Da đầu tiểu nha hoàn tê dại, nàng cười gượng hai tiếng, lặng lẽ ngậm miệng rồi lui ra gian ngoài.
Chưa bao giờ thấy tâm tình chủ tử không tốt như vậy.
Không bao lâu sau, đột nhiên có một tiếng kinh hô.
Ngô Mạn cau mày, vừa định trách cứ thì tiểu nha hoàn mở lớn mắt, tay giơ một thứ chạy vào.
“Cô nương! Nhìn cái này xem! Là con rối này!”
Tầm mắt Ngô Mạn dừng lại, nàng giơ tay lên nhận lấy.
Không phải là một con rối, mà là một con bọ có cơ quan.
Nàng nhìn đi nhìn lại, trong mắt phát ra hào quang, thật sự là tuyệt vời.
Con bọ có cánh này làm sống động như thật, cơ hồ có thể lấy giả làm thật, chế tác tinh xảo, thiết kế khéo léo, có thể bắt chước con bọ bay lên không trung chân thật, mà không có tiếng ồn ào do cơ quan phát ra.
Nàng đưa vật này lên đến trước mắt mới có thể nhìn từng bộ phận tinh tế một cách rõ ràng.
Cánh của con bọ còn rất phù hợp, Ngô Mạn tự nhận mình không làm được.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-trong-sinh-ta-dem-phu-quan-sung-tan-troi/61771/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.