Cánh tay Lục Tu Lương ôm lấy eo nàng, hai tay siết chặt rồi ôm người vào trong ngực.
Vòng tay của hắn vừa vặn như thế, giờ phút này cuối cùng tâm ý tương thông, Nguyệt Linh có một loại xúc động muốn rơi lệ.
Nam nhân cúi đầu, môi nhẹ nhàng thơm nhẹ lên mái tóc của thiếu nữ.
Nàng nghẹn ngào nói: “Tướng quân, huynh… Huynh cũng thích ta, phải không?”
“Đúng.”
Ta yêu nàng, yêu nàng đến chết.
Lục Tu Lương nghẹn ngào, hắn sống trên đời này hai mươi hai năm, không có lúc nào hạnh phúc hơn giờ phút này.
Mười năm chìm nổi cùng vô số đêm mất ngủ, tất cả đều đáng giá.
Hắn phủ bên tai nàng, nhẹ giọng thì thầm: “A Linh, từ giờ phút này trở đi mạng của ta chính là của nàng.”
Lòng Nguyệt Linh vô cùng đau xót khi thấy hắn thật sự sẽ vì nàng mà liều mạng.
Nàng cuống quít ngẩng đầu rồi đưa tay nâng gương mặt nam nhân lên, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của hắn.
Mặc kệ không để ý mọi chuyện, nàng đặt đôi môi mềm mại của mình lên môi hắn.
Tay của Lục Tu Lương không tự giác được mà dùng sức, hai tay hữu lực siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của thiếu nữ, hắn dùng sức đến mức dường như muốn hoà thân thể cô nương này vào thân thể mình.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, đầy trấn an và dịu dàng.
Khi rút lui, nàng nghiêm túc nói: “Ta không muốn mạng sống của huynh, mà huynh phải sống để bảo vệ ta, hiểu không? Ta cũng sẽ sống thật tốt, và huynh cũng phải nguyên vẹn, không hao tổn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-trong-sinh-ta-dem-phu-quan-sung-tan-troi/61813/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.