Edit: Hà Thu
Thành Trường An đang là thời điểm nóng nhất trong năm.
Buổi trưa vừa qua đi, mặt trời lên cao, hai bên rãnh thoát nước của khu phố tản ra mùi hôi thối, hội tụ đầy ruồi nhặng giống như mây đen ở dưới mặt đất.
Một đội người ngựa đi qua, bọn chúng mới tản ra rồi "vo ve" bay mất.
Người đi đường cùng xe ngựa đều mặt mày xám tro, chỉ có duy nhất một người là hạc trong bầy gà.
Sở vương Uất Trì Việt ngọc cốt băng cơ*, từ đầu đến chân là mùi trầm hương, long não cùng bạc hà thẩm thấu.
Những con côn trùng bẩn thỉu tự ti mặc cảm, không dám tới gần dù chỉ nửa phân.
*Hình dung da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp.
Tuy hắn đang cải trang xuất hành, nhưng không thể để mất thể diện được.
Đầu hắn đội tử ngọc quan, bạch y dùng chỉ bạc thêu hoa văn đám mây, áo khoác ngoài bằng lụa mỏng màu xanh lá, dưới thân cưỡi con ngựa Đại Uyển màu đen có bộ lông bóng loáng, xương to gân lớn, rất hợp với yên trang vàng bạc.
Vóc dáng hắn cao lớn đĩnh đạc, thắt lưng vải bao lấy eo gầy, đôi mắt đào hoa tuấn lãng, đúng là không biết có bao nhiêu ngọc thụ lâm phong.
Một người một ngựa này, bá tánh Trường An cũng chẳng xa lạ.
Mỗi lần Sở vương điện hạ lên phố, đều là một dạng phong cảnh chói mắt.
Người đi đường nhao nhao dừng chân quan sát, có những tiểu nương tử lớn gan còn ném hoa ném quả về phía hắn.
Uất Trì Việt nhanh nhẹn tránh đi một bông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-trong-sinh-thai-tu-phi-chi-muon-lam-ca-muoi/1547039/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.