Người trong phòng tự khắc rút lui, chỉ để lại Benedict cùng Diệp Tố.
"Ngồi xuống nói chuyện đi." Ngữ khí Benedict vẫn còn gọi là ôn hòa, chỉ là, nhìn thấy mặt đất hỗn độn, bàn ghế chia năm xẻ bảy, hắn cười khổ lắc đầu, vỗ vỗ giường còn nguyên vẹn, ngồi xuống, "Mang những vật tư đó đến Nam cực này cũng không dễ dàng, quá lãng phí."
Diệp Tố đứng đó không nhúc nhích, Benedict cũng không nhất định cần hắn phải ngồi xuống, mặt đầy đau lòng nhìn dược tề trên đất, trong miệng lại trực tiếp hỏi: "Cậu biết bao nhiêu?"
"Căn bản không có cái gọi là người ngoài hành tinh muốn xâm lược địa cầu." Diệp Tố tức giận nói, ngẫm lại tâm tình lúc mình nghe chuyện này còn có chút cảm giác bi tráng, Diệp Tố cảm thấy mình như con khỉ bị người chơi, móc ra một trái tim lửa nóng, kết quả người khác nhìn vào lại chỉ thấy đít khỉ.
Benedict nhún vai: "Tại sao cậu có thể chắc chắn là không có? Cho dù hiện tại không có, tương lai thì sao? Đã có văn minh khác, vậy chiến tranh là không thể không xảy ra."
"Tương lai không thể là lý do để hiện tại ông lừa gạt."
Benedict nghe ngữ khí Diệp Tố lòng đầy căm phẫn, không khỏi cười: "Người trẻ tuổi hận đời là chuyện tốt. Tuổi trẻ máu mới là sức sống chân chính của một quốc gia, trong lịch sử nhân loại, rất nhiều sự kiện có ý nghĩa đại biểu đều do thanh niên tràn ngập nhiệt huyết dẫn đầu. Nếu có một nhóm học sinh thanh niên không hiểu thời thế mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-vuc-tham-la-mot-canh-dong-hoa/2386800/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.