Một tay Diệp Tố vội vàng bắt lấy tiểu Phá Phong đang kích động không thôi, một tay kéo Yến Tuyết Thần đang định nhảy lấy đà bay lên xà nhà về, "Các cậu đừng nóng vội!"
"Ba mươi cái tích phân đó!" Đôi mắt Yến Tuyết Thần sáng như sắc quỷ thấy gái đẹp, hận không thể lập tức nhào lên.
Diệp Tố: "Nếu cậu lỗ mãng trực tiếp lấy, hai mặt tường cùng xà trần cũng đổ sụp, đó cũng là ba mươi tích phân."
"Thế làm sao bây giờ?"
Diệp Tố nhíu nhíu mày, ngửa đầu nhìn khối kim loại đỏ đến lóa mắt kia, bắt đầu vòng quanh nó mà đi, lời Hàn Nghiệp quanh quẩn trong đầu hắn: Dùng tinh thần lực của cậu.
Diệp Tố thử đưa tinh thần lực dung nhập vào một mảnh xếp gỗ, theo tinh thần lực hắn lưu động, những tài liệu khác nhau lần lượt sáng lên, trọng lượng, độ cứng, trọng tâm,... đều phảng phất như bị một cây bút vô hình phác họa ra, trong đầu hắn hiện ra một kết cấu lập thể rắc rối phức tạp nhưng trật tự rõ ràng, hắn có thể thấy được điểm chống đỡ nhau giữa các khối xếp gỗ, cũng có thể đoán được hậu quả đáng sợ của rút dây động rừng, chúng dựa sát vào nhau mà đè ép, kiềm chế, tìm được một điểm cân bằng vi diệu, không cho phép người khác phá hư.
"Thế nào! Thật sự không được chỉ có thể để tôi lên!" Tiểu Phá Phong lớn tiếng kêu gào, thiếu chút nữa nhảy lên đỉnh đầu Diệp Tố.
"Đừng ồn." Diệp Tố đem tiểu Phá Phong ném cho Yến Tuyết Thần, nhắm mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-vuc-tham-la-mot-canh-dong-hoa/2386970/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.