“Ngắm núi cao chạm bầu trời xanh thẳm, sóng vỗ ôm trọn vào lòng” — Tuyết Lai Yên Thành, đầu tháng chín. Dưới tán cây rậm rạp của biệt thự phong cách phương Tây, một cô gái trong chiếc sườn xám vừa vặn đang đứng bên cửa sổ tầng hai. Ánh mắt cô hướng về tòa nhà nhỏ đối diện, khóe môi vẫn còn nét cười nhàn nhạt. Dường như đang chờ đợi điều gì đó, nhưng cũng có thể chỉ đơn thuần ngắm cảnh mà thôi. Bên ngoài vừa tạnh cơn mưa, những chiếc lá bên cửa sổ vẫn còn ướt đẫm. Gió nhẹ thoảng qua mang theo hơi lạnh, làm rối những sợi tóc mai của cô gái. Nhưng cô chẳng để tâm, vẫn chăm chú nhìn về phía tòa nhà đối diện, khẽ lẩm bẩm: “Sao hôm nay không thấy xuất hiện nhỉ.” Đang lúc cô thắc mắc, có tiếng gõ cửa vang lên rồi cánh cửa mở ra. “Vi Vi à, tối nay mẹ đi dự tiệc với chú Tạ. Mẹ đã bảo dì Mai chuẩn bị cơm tối cho con rồi.” Thịnh Đằng Vi quay người lại, mỉm cười với Thịnh Bội Già đã trang điểm chỉnh tề: “Vâng, con biết rồi ạ. Mẹ đi đi.” Thịnh Bội Già gật đầu, dặn dò thêm vài câu rồi mới yên tâm rời khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại. Căn phòng lại trở về với sự yên tĩnh. Thịnh Đằng Vi bước đến ngồi bên mép giường, ngón tay thon dài mở ngăn kéo cuối cùng của tủ đầu giường, nhìn món đồ bên trong rồi đóng lại. Khi tiếng giày cao gót đã xa dần, cô đứng dậy đi đến bàn học, cầm điện thoại gọi cho cô bạn thân Lê Sanh. Cuộc gọi được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-huong-hong-cu-cu-mieu/2790229/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.