Thịnh Đằng Vi dùng bữa trưa cùng với Lê Sanh, cô vẫn kiên nhẫn đợi đến chiều khi Thịnh Bội Già trở về mới rời đi. Thịnh Bội Già về nhà nhưng không nhận ra điều gì bất thường ở Thịnh Đằng Vi. Hôm nay, cô cố tình mặc một chiếc sườn xám trắng cổ cao để che đi những dấu hôn trên cổ. “Dì Mai, tối nay dì chỉ cần nấu cơm cho Thịnh Đằng Vi thôi. Tôi còn có cuộc gặp gỡ xã giao nên không ăn ở nhà,” Thịnh Bội Già nói với dì Mai khi đang lên cầu thang. “Vâng, thưa bà,” dì Mai đáp lại. Thịnh Đằng Vi đang chọn vải trong phòng làm việc, nghe được cuộc đối thoại giữa Thịnh Bội Già và dì Mai, tay khẽ dừng lại một chút rồi tiếp tục công việc nghiêm túc của mình. Thịnh Bội Già thường xuyên vắng nhà như vậy đã hơn hai tháng. Những tối bà ấy không về, Thịnh Đằng Vi cũng thường xuyên ra ngoài. Khoảng 6 giờ chiều, tiếng giày cao gót vang lên trên sàn gỗ cầu thang. Thịnh Đằng Vi ngước mắt nhìn, thấy Thịnh Bội Già xuất hiện trong tầm mắt với bộ sườn xám trang điểm lộng lẫy, vẻ mặt và tinh thần tươi tắn, có vẻ tâm trạng không tệ. Thịnh Bội Già bước đến phòng ăn, dừng lại trước mặt Thịnh Đằng Vi, đưa tay vuốt mái tóc xoăn dài của cô, hỏi: “Vi Vi, con thấy chiếc sườn xám này của mẹ kết hợp với vòng cổ ngọc trai thế nào?” Khi hỏi, Thịnh Bội Già còn đưa tay chạm nhẹ vào chuỗi ngọc trai trắng đang đeo trên cổ. Tối nay, bà đã cố công trang điểm, trên mặt là lớp trang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-huong-hong-cu-cu-mieu/2790253/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.