Thịnh Đằng Vi về đến nhà khi mẹ cô và Tạ Văn Uyên vẫn chưa tỉnh giấc. Điều này khiến cô khá ngạc nhiên, thầm đoán chắc đêm qua hai người đã thức khuya lắm. Thịnh Đằng Vi lên lầu rửa mặt rồi thay chiếc váy đầm màu xanh đậm đơn giản, sau đó xuống lầu tìm dì Mai để ăn sáng. Dì Mai bưng bữa sáng ra, nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt cô, liền hạ giọng quan tâm hỏi: “Sao trông cháu xanh xao thế này, đêm qua ngủ không ngon à?” Dì đã thấy Thịnh Đằng Vi từ ngoài trở về, nhưng không tiện hỏi cô đi đâu. Thịnh Đằng Vi uống một ngụm sữa, lắc đầu: “Chắc dạo này hơi mệt thôi ạ.” Cô dừng lại, rồi thêm vào: “Sáng nay dì cứ coi như không thấy cháu từ bên ngoài về nhé.” Dì Mai giật mình, rồi gật đầu: “Cứ yên tâm.” Thịnh Đằng Vi đáp lại bằng nụ cười nhạt, không nói gì thêm, tiếp tục ăn sáng. Khi đã no được bảy phần, cô đặt nĩa xuống, rút tờ khăn giấy lau miệng: “Dì Mai, cháu no rồi, dì dọn được rồi ạ.” Dì Mai đang chuẩn bị nguyên liệu cho bữa trưa trong bếp, vẫn không quên quay lại dạ một tiếng với Thịnh Đằng Vi. Cô đứng dậy, rời bàn ăn đi về phía phòng làm việc thì đúng lúc Thịnh Bội Già xuống lầu, ánh mắt hai mẹ con chạm nhau. Thịnh Đằng Vi lạnh nhạt chào một câu “Chào buổi sáng” rồi bước vào phòng làm việc, tiện tay đóng cửa lại. Thịnh Bội Già đứng ở chân cầu thang nhìn cánh cửa đóng chặt, nhíu mày Trong phòng làm việc, Thịnh Đằng Vi bắt đầu công
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-huong-hong-cu-cu-mieu/2790267/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.