🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thịnh Đằng Vi về đến nhà khi mẹ cô và Tạ Văn Uyên vẫn chưa tỉnh giấc. Điều này khiến cô khá ngạc nhiên, thầm đoán chắc đêm qua hai người đã thức khuya lắm. Thịnh Đằng Vi lên lầu rửa mặt rồi thay chiếc váy đầm màu xanh đậm đơn giản, sau đó xuống lầu tìm dì Mai để ăn sáng. Dì Mai bưng bữa sáng ra, nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt cô, liền hạ giọng quan tâm hỏi: “Sao trông cháu xanh xao thế này, đêm qua ngủ không ngon à?” Dì đã thấy Thịnh Đằng Vi từ ngoài trở về, nhưng không tiện hỏi cô đi đâu. Thịnh Đằng Vi uống một ngụm sữa, lắc đầu: “Chắc dạo này hơi mệt thôi ạ.” Cô dừng lại, rồi thêm vào: “Sáng nay dì cứ coi như không thấy cháu từ bên ngoài về nhé.” Dì Mai giật mình, rồi gật đầu: “Cứ yên tâm.” Thịnh Đằng Vi đáp lại bằng nụ cười nhạt, không nói gì thêm, tiếp tục ăn sáng. Khi đã no được bảy phần, cô đặt nĩa xuống, rút tờ khăn giấy lau miệng: “Dì Mai, cháu no rồi, dì dọn được rồi ạ.” Dì Mai đang chuẩn bị nguyên liệu cho bữa trưa trong bếp, vẫn không quên quay lại dạ một tiếng với Thịnh Đằng Vi. Cô đứng dậy, rời bàn ăn đi về phía phòng làm việc thì đúng lúc Thịnh Bội Già xuống lầu, ánh mắt hai mẹ con chạm nhau. Thịnh Đằng Vi lạnh nhạt chào một câu “Chào buổi sáng” rồi bước vào phòng làm việc, tiện tay đóng cửa lại. Thịnh Bội Già đứng ở chân cầu thang nhìn cánh cửa đóng chặt, nhíu mày Trong phòng làm việc, Thịnh Đằng Vi bắt đầu công việc thiết kế của ngày mới. Gần đến trưa, bên ngoài đổ cơn mưa lớn, những hạt mưa nặng hạt đập vào cửa kính, tạo thành những tiếng động râm ran. Thịnh Đằng Vi không khỏi ngừng tay, ngước mắt nhìn ra cửa sổ. Cửa sổ chưa đóng kín, gió nhẹ theo mưa thổi vào, làm tấm rèm bay phất phơ. Cô nhíu mày, đứng dậy đến bên cửa sổ đóng chặt lại, rồi quay về chỗ ngồi tiếp tục làm nốt chiếc váy đầm còn dang dở. Đường may mới hoàn thành được một nửa. Tâm trí bị xao nhãng, cô không thể tập trung hoàn toàn, có chút bực bội buông chiếc váy xuống, đưa tay xoa xoa giữa hai chân mày, đứng dậy đi rót một tách trà để thư giãn. Đêm qua bị Trì Hoài Dã làm cho mệt nhoài, đến giờ cô vẫn cảm thấy toàn thân đau nhức như muốn chết, đặc biệt là vùng đùi trong, vẫn còn cảm giác khó chịu mơ hồ. Thật không biết dịu dàng kiềm chế một chút. Thịnh Đằng Vi lại uống một ngụm trà, trong đầu không kiềm được lại nghĩ đến căn biệt thự phong cách Syria kia, còn có khuôn mặt của Trì Hoài Dã khi hormone bùng nổ trong hoàn cảnh đó. Nghĩ đến đây, cô vô thức cắn nhẹ môi dưới. Lại thế nữa rồi. Thịnh Đằng Vi hít sâu, cố kìm nén những cảm xúc đang dâng trào. Cô đặt tách trà lên bàn nhỏ, chuẩn bị ngồi xuống tiếp tục làm việc. Cửa phòng làm việc bỗng bị mở ra, không một tiếng gõ cửa, người bước vào không ai khác chính là Thịnh Bội Già. ***** Thịnh Đằng Vi như nghẹn lại, thậm chí không buồn nặn ra một nụ cười xã giao: “Có thể gõ cửa trước khi vào được không? Mẹ làm vậy thật thiếu tôn trọng con.” Thịnh Bội Già không để tâm, trực tiếp đi đến trước mặt con gái, đảo mắt nhìn những bản thiết kế nháp trên bàn làm việc và chiếc váy đầm còn dang dở. Vài giây sau, bà thu hồi ánh mắt nhìn về phía Thịnh Đằng Vi: “Mẹ là mẹ con.” Câu nói ngắn gọn nhưng đầy tự tin và quyền uy. Thịnh Đằng Vi cười lạnh, ánh mắt băng giá: “Mẹ quan tâm con như vậy mà vẫn cứ nhất quyết đi đăng ký kết hôn với ông Tạ kia sao?” Nghe vậy, sắc mặt Thịnh Bội Già hơi thay đổi, giọng nói cũng lạnh đi vài phần: “Chẳng lẽ mẹ phải sống cô đơn mãi như vậy, đến chết cũng không có người bạn đời hay sao?” Thịnh Đằng Vi khịt mũi, giọng châm biếm: “Không phải vẫn còn con bên cạnh sao?” Thịnh Bội Già nhíu chặt mày, trong mắt hiện rõ vẻ không hài lòng: “Sao con dám nói chuyện với mẹ kiểu đó, không biết trên dưới gì cả, con có tin là mẹ sẽ…” Bà giơ tay phải lên như định tát vào mặt Thịnh Đằng Vi, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được: “Dạo này con thật sự càng ngày càng không biết phép tắc, ngày thường mẹ dạy con thế nào? Sao lại dám dùng thái độ này nói chuyện với mẹ?” Thịnh Đằng Vi lạnh lùng nhìn bà rút tay về, mỉa mai: “Còn có thể dạy thế nào nữa? Nếu mẹ muốn quản con thì phiền mẹ khi làm chuyện đó với đàn ông, nhớ đóng cửa cho kín vào, để khỏi làm ô uế mắt con.” Sắc mặt Thịnh Bội Già cứng đờ, bà không ngờ chuyện đêm qua giữa mình và Tạ Văn Uyên lại bị Thịnh Đằng Vi phát hiện, con gái bà còn dám nói thẳng ra như vậy. ***** Thịnh Bội Già phập phồng, hít sâu nhiều lần để kiềm chế cơn giận: “Mẹ không muốn cãi nhau với con. Mẹ đến đây để nói cho con biết là sắp tới sẽ có thêm người dọn vào nhà ở, con phải biết điều một chút.” Bà dừng lại một chút rồi nói thêm: “Sau này ở nhà cũng phải chú ý cách ăn mặc, đừng để người ta nhìn thấy không hay.” “Ý mẹ là gì? Mẹ thật sự định cho ông ta dọn vào đây sao?” Nghe Thịnh Bội Già nói muốn cho Tạ Văn Uyên dọn vào, sắc mặt Thịnh Đằng Vi trầm xuống, giọng nói cũng hạ thấp: “Con không đồng ý, mẹ làm vậy chẳng khác nào để ông ta ở rể sao?” “Chuyện ở rể hay không không phải việc con phải lo. Mẹ chỉ thông báo để con biết, từ nay con phải chú ý một chút, đừng để người ta nghĩ nhà Thịnh chúng ta không biết dạy con cái.” Nói xong, Thịnh Bội Già xoay người định đi. Thịnh Đằng Vi bật cười cay đắng, châm chọc theo bóng lưng bà: “Tối qua mẹ không đóng cửa phòng khi làm chuyện đó sao không nghĩ đến danh giá nhà Thịnh? Bà ngoại dạy mẹ như vậy sao? Biết trong nhà còn có con, sao không thể để ý đến cảm nhận của con một chút, hay là mẹ cố ý, cố tình muốn cho con nhìn thấy?” Những lời này khiến bước chân Thịnh Bội Già chợt khựng lại, nhưng bà không quay đầu. Sắc mặt bà xấu đi trông thấy, môi mấp máy như muốn phản bác lại con gái, nhưng cuối cùng không thốt nên lời, lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc. Đến khi bóng dáng Thịnh Bội Già khuất hẳn, Thịnh Đằng Vi mới thu lại vẻ hung hăng vừa rồi, lùi lại một bước, ngã người xuống ghế làm việc. Khóe mắt lặng lẽ rơi xuống giọt nước mắt trong suốt, cô đưa tay che miệng, không để mình khóc thành tiếng. Cô không phân biệt được là do những lời nói và hành động xúc phạm của Thịnh Bội Già, hay do vấn đề tâm lý của chính mình, tóm lại cảm xúc trong ***** thật khó kìm nén. Trong giây phút này, nó như cơn lũ dữ ập đến, khiến cô không thể trốn tránh, không có chỗ để ẩn náu. Cô rất muốn khóc thật to một trận, nhưng lại sợ người khác nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của mình. Sau khi khóc thầm một hồi lâu, Thịnh Đằng Vi rút tờ khăn giấy lau qua khuôn mặt rồi đứng dậy rời khỏi phòng làm việc. Dì Mai đang định gọi cô đến ăn trưa, nhưng khi thấy đôi mắt đỏ hoe của Thịnh Đằng Vi, lập tức đoán được hai mẹ con lại xảy ra mâu thuẫn. Dì không dám hỏi nhiều, chỉ có thể thầm thở dài trong lòng. Dì nghĩ, mâu thuẫn chắc sẽ càng ngày càng leo thang. “Vi Vi, mau rửa tay ăn trưa đi.” Dì Mai nói. Thịnh Đằng Vi trả lời với giọng còn nghẹn ngào: “Hôm nay cháu không ăn trưa, không có khẩu vị.” Nói xong, cô lướt qua dì Mai lên lầu hai. Thịnh Bội Già đang ngồi ở bàn ăn nghe thấy lời Thịnh Đằng Vi nói, không còn như ngày xưa đi quản con gái nữa, bà chỉ lạnh nhạt bảo dì Mai: “Mặc kệ nó, đói bụng tự khắc sẽ xuống ăn thôi.” Dì Mai chỉ biết đáp: “Vâng, thưa bà.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.