Một ngày trước khi Trì Hoài Dã thi đấu, Thịnh Đằng Vi cùng Thịnh Bội Già đến nhà họ Kỳ. Nói là bữa cơm thường ngày, nhưng thực chất đây là một buổi “mai mối” giữa cô và Kỳ Cảnh. Bữa tối vẫn chưa dọn lên, Thịnh Bội Già cùng Kỳ An Lâm ngồi trong phòng trà thưởng thức trà, còn Thịnh Đằng Vi và Kỳ Cảnh thì ngồi trên ghế mây ngoài ban công. Hai người không ai nói với ai lời nào, chỉ im lặng ngắm nhìn mặt hồ phía xa. Một lúc sau, Kỳ Cảnh gấp tạp chí đang đọc lại, đặt xuống rồi quay sang nhìn Thịnh Đằng Vi, giọng điệu bình thản: “Thực ra những lời họ nói, em không cần để tâm làm gì. Tôi vẫn mong muốn chúng ta phát triển tự nhiên, dù sao dưa non cũng chẳng ngọt được.” Thịnh Đằng Vi cụp mắt, khẽ cười: “Chúng ta chẳng có gì để phát triển cả, nhiều lắm là bạn bè thôi. Người tinh ý đều nhìn ra được họ đang cố ép chúng ta đến với nhau.” Đây là lần *****ên cô nói chuyện với Kỳ Cảnh sau sự việc ở trại ngựa. Lúc mới vào nhà, họ chỉ gật đầu chào nhau, chứ chưa từng trò chuyện. “…” Kỳ Cảnh im lặng một lúc, không vội đáp lời Thịnh Đằng Vi mà nói: “Việc tôi thích em là chuyện của tôi, em không cần suy nghĩ nhiều.” Đây là lần *****ên anh ta công khai thừa nhận tình cảm của mình. Nghe vậy, Thịnh Đằng Vi ngước mắt nhìn thẳng vào anh ta, dù bị ánh mắt nóng bỏng của anh ta làm cho ngượng ngùng nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản: “Anh thích tôi ở điểm nào?” Kỳ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-huong-hong-cu-cu-mieu/2790275/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.