Tiết Hoài Nghĩa trông thấy Thái Bình công chúa và Thượng Quan Uyển Nhi rời đi, hừ một tiếng nặng nề, đảo mắt thấy Dương Phàm lại lộ ra một nụ cười, mới vừa rồi tất cả những gì Dương Phàm nói y đều nghe thấy hết. Tiết Hoài Nghĩa vốn là kẻ thất phu, rất coi trọng nghĩa khí giang hồ, Dương Phàm trả lời thật là trung thành, đối với tính khí của hắn mà nói càng đặc biệt.
Tiết Hoài Nghĩa vỗ vỗ bả vai Dương Phàm lớn tiếng nói:
- Ngươi đừng có nghe người kia dụ dỗ, ngươi hãy nghĩ đến tương lai tốt đẹp sau này, mỗ nhất định sẽ tạo cho ngươi một tiền đồ to lớn.
Ở đây vẫn có rất nhiều cung nữ thanh tú, thái giám nội thị, Tiết Hoài Nghĩa công khai chỉ trích Thái Bình công chúa là dụ dỗ người khác, hoàn toàn không sợ những lời này sẽ đến tai Thái Bình công chúa.
Thật ra trong lòng Tiết Hoài Nghĩa, Thái Bình công chúa đích thực là một kẻ mê hoặc lòng ngươi, mỗi lần thấy nàng trong lòng cũng không khỏi nghĩ này nghĩ nọ.
Yêu quái bậc này, không phải là kẻ dụ dỗ thì là cái gì?
Thái Bình công chúa và Thượng Quan Uyển Nhi vừa đi, chỗ này cũng không thể tiếp tục so tài, cứ xem tình hình trước mắt tăng nhân trong chùa Bạch Mã muốn so cũng không được nữa, đám hòa thượng đều khoác trang phục tăng nhân chuẩn bị rời khỏi Hoàng cung.
Tiết Hoài Nghĩa dẫn đám hòa thượng đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi tình huống so tài vừa mới rồi. Dương Phàm mặc dù cáu giận Mã Kiều không hăng hái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-mong-giang-son/823339/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.