Điện Võ Thành, Thượng Quan Uyển Nhi thướt tha đi ở phía trước, Dương Phàm đi theo phía sau, Dương Phàm ôm một chồng công văn cao đến tận chóp mũi.
- Xem ra Thượng Quan Uyển Nhi rất thích sai khiến Dương Phàm như thế, không biết hắn đã làm gì đắc tội mà bị đối xử như vậy, ha ha…
Trong Điện Võ Thành, nội thị Tiểu Hải chịu trách nhiệm mài mực, rửa bút, giặt giũ, làm những công việc lặt vặt rất vui sướng thấy Dương Phàm gặp họa làm chân chạy thay gã.
Uyển nhi vẫn đi phía trước, Dương Phàm theo sau, chẳng qua là đi đứng thế này, Uyển nhi lại có cảm giác thật không được tự nhiên.
Biết nam nhân mình yêu đi ở phía sau, biết hắn đang nhìn ngắm dáng đi đẹp của mình, Uyển Nhi trong e lệ lại không khỏi vui mừng đắc ý. Vì thế, nàng bước đi càng thêm nhẹ nhàng, vòng eo như gió thổi cành liễu, lay động ra một vẻ phong tình, chỉ vì phía sau là lang quân của nàng.
Đi thẳng vào phía bên cạnh trong điện Sử quán, thấy không có ai ở đó, Uyển nhi mới quay đầu, xông đến bên cạnh giúp hắn đỡ xuống chồng công văn, vẫn còn như đang giận nói:
- Nhìn đủ chưa, đại sắc lang (tên háo sắc)!
Dương Phàm dọc đường đi được thật sự thưởng thức vẻ đẹp của nàng, đây là nữ nhân của hắn, nữ nhân xinh đẹp của hắn, thuần khiết, mê đắm, rất tài hoa giỏi giang, điều này làm Dương Phàm cảm thấy tự hào từ trong tận đáy lòng.
Hắn buông chồng công văn xuống, nhìn sang phía cửa, nhẹ nhàng cầm bàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-mong-giang-son/823503/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.