An Nhạc công chúa đi vào tẩm cung nhìn thấy mẫu thân đang dựa vào trên giường còn thái y Mã Tần Khách ngồi ở ghế đôn bên cạnh chuẩn mạch cho mẫu thân. An Nhạc nói:
- A nương, người không khỏe sao ạ?
Vi hậu mái tóc đen tuyền hơi tán loạn, trên mặt đỏ ửng, sóng mắt duyên dáng quyến rũ, quả thật mang vài phần dáng vẻ mới rời giường, nàng cười khẽ với nữ nhi cười nói:
- Không có gì, chỉ là ngủ không đủ giấc, qua sự điều trị của Mã thái y, đã tốt hơn nhiều rồi.
Vi Hậu làm ra vẻ liếc mắt nhìn Mã Tần Khách, hạ giọng nói:
- Ngươi hãy lui xuống đi, bổn cung muốn nói chuyện cùng nữ nhi.
- Vâng, vi thần cáo lui.
Mã Tần Khách vội vàng cầm lấy hòm thuốc để một bên chưa từng mở ra, thi lễ với Vi hậu và An Nhạc, liền thối lui ra ngoài.
Mã Tần Khách dáng vẻ đường đường, ngay cả An Nhạc không khỏi nhìn gã nhiều một lúc, AN Nhạc vừa nhìn qua đột nhiên trong lòng vừa động, nhìn thấy bên khóe miệng của Mã Tần Khách dính một cọng lông quăn, nhìn lại thấy hai má mẫu thân ửng đỏ, đột nhiên trong lòng nàng liền sáng tỏ.
Vi hậu nhìn thấy ánh mắt cổ quái của nữ nhi bỗng nhiên chột dạ, vội vàng ho khan một tiếng, ngồi thẳng người nói:
- Con hôm nay sao rảnh rỗi đến thăm vi nương vậy?
An Nhạc công chúa vội vàng che dấu sự khác thường của mình, nhấc váy áo, đứng tại chỗ xoay một vòng, cười hì hì nói:
- A nương, người coi váy của nữ nhi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-mong-giang-son/826692/chuong-1170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.