Không khí ban đêm rất ẩm ướt, tạo nên sương mù mông lung, bao phủ ở xung quanh núi cách xa đó, hòa lẫn với ánh trăng chiếu trên mặt đất màu bạch ngân, giống như cánh ve, lại như lụa mỏng, tựa sầu bi nơi mi gian (giữa hai lông mày) của nữ tử.
Ánh trăng phản chiếu trong Hi Di trì, gợn nước lay động, tỏa ra ngân quang.
Tuy rằng Thanh Dao không thích người hay gây sự như cung chủ Nguyệt cung là Thường Nga, nhưng nàng không thể không thừa nhận đêm trăng tròn đẹp như vậy khiến lòng nàng say. Nàng loáng thoáng nhớ lại, trước kia không lâu trong một đêm trăng tròn, nàng ở trong một nơi sương mù vờn quanh, ngửi hương thơm của hoa cỏ, cưỡi bạch hổ trốn trong đám cây bệ lệ (một loại cây thường mọc thành bụi, thường xanh, lá cây dùng làm phấn rôm, còn gọi là mộc liên). Nhưng mà trí nhớ này quá mức mơ hồ, hình ảnh chợt lóe lên trong đầu rồi chợt biến mất không thấy.
“Minh Thiệu tướng quân, chàng có ở đây hay không?” Thanh Dao nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Bốn phía yên tĩnh, bởi vậy thanh âm của nàng thực rõ ràng như quanh quẩn mọi nơi. Nhưng mà không có ai trả lời nàng, Nam Minh trống không tựa như chỉ có một mình nàng, nàng bắt đầu cảm thấy bất an.
“Tướng quân?”
“Khụ khụ. . . . . “
Thanh âm ho khan rất nhỏ xuyên qua màn đêm, đập vào trong lòng Thanh Dao, lập tức nàng phấn chấn tinh thần, “Là ai?”
“Khụ khụ, là Thanh nhi sao?”
Minh Thiệu?
Thanh Dao mừng rỡ: “Chàng ở nơi nào, sao ta lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-nam-thang/547899/quyen-4-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.