Thanh Dao làm thế nào cũng không hiểu được chuyện gì đang diễn ra, tại sao Minh Thiệu và người kia đánh nhau? Là bởi vì như vậy nên người kia mới không tới Tê Phương thánh cảnh?
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, trên thân kiếm phản xạ ánh sáng chói lóa làm Thanh Dao đau mắt, ê ẩm, cay cay. Nàng rút Trấn Thiên Kiếm từ trong vỏ, suy nghĩ kỹ, bộ dạng Minh Thiệu ở trong cảnh vật không ngừng đánh thẳng vào thị giác của nàng. Trong hoảng hốt tay nàng run lên, mũi kiếm sắc bén rạch một vết thương ở ngón giữa, đau đớn lập tức tràn ra.
Máu chảy ra rất nhanh, rơi vào trên thân kiếm, đỏ đến chói mắt. Phản ứng đầu tiên của Thanh Dao chính là vội vàng lấy khăn lụa từ trong tay áo để lau, làm được một nửa, tay cầm khăn lụa chợt dừng ở không trung bất động. Bởi vì từ trong kiếm nàng thấy được một cái bóng, một bóng dáng nữ nhân.
Nữ tử bạch y quay đầu mỉm cười, dung mạo thiên nhân, khuynh thành tuyệt sắc, ngay cả mặt trời trên cao treo ngoài cửa sổ so với nàng ấy cũng mất đi ánh sáng trong nháy mắt.
Đối với nàng, Thanh Dao một chút cũng không xa lạ gì, “Vị Hi? Cô là Vị Hi?”
Bên trong ánh sáng phản chiếu của kiếm, Vị Hi cười tựa như bạch liên nở rộ.
Thanh Dao lặp lại một lần: “Cô là Vị Hi sao?”
“Ta chính là cô nha.” Vị Hi mỉm cười mở miệng, mái tóc đen bay lên, xinh đẹp đến kinh ngạc.
Thanh Dao hoài nghi đây là ảo giác của mình, nàng dùng sức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-nam-thang/894029/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.