Minh Thiệu nhẹ nhàng đẩy Thanh Dao ra: “Không cần đỡ ta, ta không sao. Nếu như ngay cả bị thương như vậy cũng không chịu nổi, ta không đáng giá để nàng thích.”
“Ai nói ta thích ngài?”
“Ừ. Ai cũng chưa từng nói, nhưng ta biết.” Hắn nắm tay Thanh Dao, ánh mắt vô cùng thâm tình, như ánh sao lấp lánh trong bầu trời đêm, chỉ cần một chút là có thể đem nàng hòa tan, “Thanh nhi nàng thích ta, bất luận kiếp trước hay là kiếp này, ta biết.”
Đáy lòng Thanh Dao là một mảnh mềm mại, ngay cả khí lực tránh thoát hắn cũng không có. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, trong lúc đó giống như là có một gợn sóng biển vô hình, càng không ngừng sôi trào. Trong con ngươi đen như bầu trời đêm của hắn có phản chiếu bóng dáng nàng, chỉ có vào giờ phút này, bọn họ mới là duy nhất trong mắt nhau. Kiếp trước cũng tốt, kiếp này cũng được, bất luận luân hồi mấy đời, bất luận nhớ lại cái gì, quên mất cái gì, có một số chuyện vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.
Không khí như vậy mập mờ vô cùng, đủ để đem hàn băng cứng rắn nhất trong ngày mùa đông hòa tan. Chỉ tiếc không kéo dài bao lâu, mọi chuyện đều bị cắt đứt.
“Tướng quân, Tướng quân. . . . . .” Thiên binh nói lắp gấp gáp đẩy cửa ra, xông vào, “Đã xảy ra chuyện!”
“A. . . . . . Cái đó. . . . . . Ty chức. . . . . . Ty chức thật sự chưa nhìn thấy. . . . . . Không nhìn thấy.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-nam-thang/894037/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.