Trong kính Càn Khôn là bóng tối bao trùm, Thanh Dao bị trói buộc ở trên đài cao chính giữa, không thể động đậy. Vậy mà u tối hơn chính là sự tuyệt vọng của nàng. Nàng không nghĩ rằng kết quả sẽ là như thế, rõ ràng nàng nghe lời khuyên của Bích Cẩn quyết định buông tha cho việc báo thù, tại sao hắn vẫn không chịu buông tha các nàng.
Nơi này không có mặt trời mặt trăng, không có ngày đêm, chỉ có bóng tối vô tận. Thanh Dao không biết nàng ở chỗ này đợi bao lâu, từ lúc vừa bị Càn Khôn hút vào ban đầu còn liều mạng vùng vẫy càng về sau tâm lạnh như tro tàn, so với việc nàng ngủ say bảy trăm năm còn dài hơn, giống như bên ngoài là một ngày, trong kính đã ngàn năm. Hiện tại một chút khí lực nàng cũng không có, suy yếu giống như trẻ con mới sinh.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ánh mặt trời đột nhiên chiếu vào, hai mắt của nàng đau nhói. Nàng quay mặt qua chỗ khác, nhất thời vẫn không thể thích ứng ánh sáng bình thường lúc này. Chờ cảnh tượng trước mắt dần dần rõ ràng, Thanh Dao mới phát hiện mình ở trong một cái sân hoa và cây cảnh sum suê, có vài điểm giống như hậu viện Vi Lan Các của Bích Cẩn.
“Tiên tử, đắc tội.” Thanh âm bình thản như nước của Dương Tuyền Đế quân ngay bên cạnh Thanh Dao.
Thanh Dao lười ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Tốt nhất ngài nên giết ta.”
“Ta sẽ không giết cô, chờ Cẩn Dật cùng Sương nhi thành thân, sau đó ta liền thả cô ra ngoài.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-nam-thang/894039/quyen-2-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.