Sắc xuân tươi mơn mởn, hoa lá khoe sắc, cỏ cây xanh tươi, mặt hồ trong veo êm đềm.
Ngày cuối tuần, Diệp Băng Băng chọn cho mình một nơi yên tĩnh để thư giãn tâm hồn, giải toả căng thẳng.
Hai năm rồi, chị mới có cơ hội ngồi trước mặt hồ, ngắm sự trôi chảy chầm chậm của dòng nước.
Trước đây mỗi lúc có chuyện buồn là chị sẽ chạy tới nơi này ngồi lâu rất lâu.
Ánh nắng xuân vàng nhẹ, phe phất lên khuôn mặt khiến sắc đẹp chị càng toả sáng, đôi mắt chị long lanh như viên ngọc quý giá, phát sáng long lanh.
Chị hiện tại không buồn, cũng chẳng vui, tất cả cứ bình lặng như mặt hồ vậy.
Ở phía đối diện Diệp Băng Băng bắt gặp một ánh mắt quen thuộc, anh ta thẫn thờ nhìn, chị nhẹ gật đầu tỏ ý lịch sự chào hỏi.
Vương Dực Quân…
Bóng hình lâu nay chị vẫn chôn giấu trong lòng, mặc dù chị đã cố chôn thật sâu nhưng thi thoảng nó vẫn hiện lên trong tâm trí chị.
Thậm chí, đã có lúc chị suy nghĩ, hai năm sau nếu như gặp lại thì anh sẽ thay đổi như thế nào.
Chỉ là anh của hiện tại khiến chị có chút kinh ngạc, dáng vẻ ấy chị chưa từng nghĩ tới.
Vẻ mặt sầu ưu, mang nhiều tâm sự, đôi mắt sâu thẳm hơn, không còn mang dáng dấp lạnh lùng nhưng nó lại là một khoảng trống mênh mông vô hình, dáng người gầy gò hẳn đi, cũng có vẻ trầm tư hơn trước, lại rất do dự và toan tính.
Trước đây anh dứt khoát và độc đoán bao nhiêu nay lại trở nên mềm yếu và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-tinh/986391/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.