Dù sao chân đã dẫm phải lầy, rút ra ngay hay sâu thêm chút nữa cũng đều là lầy, chỉ cần không quá đà là được.
Hơn nữa nghĩ thoáng ra anh đã vì mẹ con chị mà nói lời chia tay với Tô Hiểu Lâm, chia tay mối tình thanh xuân lại là mối tình đầu đâu một ai là dễ dàng cả.
Chị đành chôn kín lòng mình…
Đêm khuya hiu hắt, buồn tênh, bệnh viện thi thoảng lại réo lên tiếng xe cấp cứu vội vã, đời người không ngắn nhưng cũng chẳng dài, Diệp Băng Băng thật lòng không nỡ, chị vẫn muốn thử thêm một lần nữa, một lần chạy đuổi theo trái tim và tình yêu.
Mặc dù khoảng cách giữa trái tim chị và tình yêu của anh như ở hai bờ đại dương mênh mông, nhưng chỉ cần biển ngừng gió, thuyền không ngừng trôi, chị tin một ngày nào đó sẽ cập bến bên anh.
Cho dù sau này phải hối hận thì ít ra chị không phải hối hận một điều: ngày ấy chị chưa bao giờ bỏ lỡ cơ hội.
Có thể vậy…
Đặt tờ báo xuống bàn, Vương Dực Quân bước đến cạnh giường, kéo tấm chăn phủ nhẹ lên thân thể chị, cất chất giọng nửa ấm nửa lạnh: “Khuya rồi, em chợp mắt một lát đi.”.
harry potter fanfic
Trằn trọc mãi không tài nào ngủ được, Diệp Băng Băng bật người ngồi dậy, mặt xịu xuống, đôi lông mày đá nheo vào nhau.
Thấy vậy Vương Dực Quân mới hỏi: “Sao thế?”
Chiếc bụng đói ọp ẹp kêu lên mấy tiếng, Diệp Băng Băng ngờ nghệch cất tiếng đáp: “Đói…”
“Em muốn ăn gì?”- Đặt tờ báo xuống bàn, Vương Dực Quân đứng dậy trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/say-tinh/986436/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.