Vĩnh Phong đứng im lặng bên cạnh cửa sổ phòng của Hiểu Đồng, bóng dáng lặng lẽ cô độc, gương mặt đau buồn trầm ngâm. Ánh mắt bi ai tột độ nhìn Hiểu Đồng đang thu dọn đồ dùng, nửa muốn đến ngăn lại, nửa lại không dám bước chân đến. Bởi vì một khi bước đến, cậu không nén được lòng mình mà ôm lấy Hiểu Đồng giữ chặt cô trong lòng bàn tay, không để cô xa rời cậu một bước.
Đám cưới ! Vĩnh Phong cũng từng mơ tưởng một buổi lễ đơn giản cùng với Hiểu Đồng trong bộ trang phụ lễ cưới màu trắng. Từng mơ tưởng cùng Hiểu Đồng đi đến cuối cuộc đời này.
Cậu sẽ chọn một nơi thật lãng mạn, giăng đèn hoa khắp nơi, và trong không khí mờ ảo lấp lánh ánh đèn soi trên mặt nước cùng Hiểu Đồng khiêu vũ dưới trời đêm. Cùng cô thưởng thức một bữa ăn thật lãng mạn bên cạnh những người đánh đàn, những giai điệu du dương nhẹ nhàng ru hồn người. Cuối cùng cậu sẽ quỳ gối và cầu hôn cô trong sự ngưỡng mộ và ganh tỵ của những người xung quanh. Cậu sẽ hạnh phúc biết bao nếu nhận được cái gật đầu ưng thuận của Hiểu Đồng.
Vậy mà, cậu chưa thực hiện được thì lại nghe được cái tin khiến cho cõi lòng tan nát. Càng tan nát hơn khi cậu nghe chính miệng Hiểu Đồng nói câu : » Xin lỗi anh! Chúng ta tạm thời không nên gặp nhau »
Hahaha…Vĩnh Phong bật cười đau đớn trong lòng. Sao Hiểu Đồng lại có thể tàn nhẫn đến như vậy, sao cô lại có thể nói ra những lời nói khiến cõi lòng người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/se-de-em-yeu-anh-lan-nua/436163/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.