Đúng là bà nào cháu nấy, châm ngôn đánh nhanh thắng nhanh của Sở Bách Điềm chắc là từ bà nội truyền đạt đến cho anh, anh không những nuốt trọn cô, còn lấy được lòng Bối Bội Sam và giữ chân cô lại bên cạnh mình.
Bà nội lại thích Bối Bội Sam cực, bà đã mong chờ ngày Sở Bách Điềm dẫn một cô gái về ra mắt với bà. Nỗi sợ của cháu trai mình bà biết đấy chứ, chỉ là bà luôn mong thằng cháu này có một người để tựa vào, nhìn vậy thôi chứ đứa cháu nội này yếu đuối thấy mồ.
Đừng nhìn vẻ bề ngoài của nó mà bị đánh lừa ahaha.
" Bội Sam, Bội Sam, cháu có thích Sở Bách Điềm không?" Bà nội nắm tay cô, luôn miệng hỏi về cô và Sở Bách Điềm.
" Lão phu nhân, cháu chỉ là vệ sĩ của Sở tổng thôi, cháu..." Bối Bội Sam đúng là không đỡ kịp chuyện này mà, cô chỉ là có ý tốt giúp Sở Bách Điềm về chuyện đấy,không nghĩ rằng bị người nhà anh hiểu lầm.
" Chú...chú nói gì đi "Cô nhìn sang anh, sao ông chú này lại thản nhiên mà cứ ngồi im im ở đó vậy chứ? Không thể hiểu nỗi mà, không biết mở miệng giải thích cho bà nội hiểu sao chứ?
" Nói gì nữa, thì tôi và cháu đúng là...".
" Đúng là?" Bà nội lên tiếng, ngó sang nhìn Sở Bách Điềm đầy đa nghi, hai đứa nhỏ này...lẽ nào.
" Bà nội, con và cô bé đó đã làm chuyện ấy rồi " Anh bình tĩnh nói, đứng dậy nhìn Bối Bội Sam.
Cô tròn xoe mắt nhìn anh, mặt bắt đầu đỏ lên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sep-cua-toi-la-mot-ong-chu/1809381/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.