Vương Đình mở tủ lạnh ra, ở bên trong gần như là rỗng tuếch, tìm được vài trứng gà, hai quả cà chua và một ít rau cải theo mùa, tìm được mì vắt ở trên rủ quầy, sở dĩ cô biết, đó là bởi vì hai năm trước cô đã từng ở chỗ này.
"Anh nhìn tôi làm gì?" Vừa mới quay người, Vương Đình nhìn thấy người đàn ông dựa ở bên cửa, không hiểu hỏi.
"Nhìn em nấu mì." Câu Tử Minh khẽ cong môi mỏng, tự nhiên nói.
Vương Đình muốn đuổi anh ra, không ngờ đi vài bước, đầu lại bắt đầu có chút choáng váng.
"Sao rồi? Đầu lại choáng?" Câu Tử Minh bước nhanh tới, đỡ lấy cô.
Vương Đình đẩy anh ra, tự mình chống mặt bàn ổn định lại, đáp: "Không sao."
"Còn nói không sao." Câu Tử Minh không vui nhíu mày, bất mãn với hành động cô đẩy anh ra, "Nhất định muốn cậy mạnh có đúng không?"
Vương Đình lại không để ý tới anh, bắt đầu nấu nước nấu mì.
Câu Tử Minh thấy cô cố tình không đếm xỉa tới anh, đưa tay kéo cô qua, từ trên cao nhìn xuống mà liếc nhìn cô, nói: "Em nhất định phải chọc tức tôi?"
"Câu đại thiếu gia, nếu như cảm thấy tôi chọc tức anh, phiền anh cách xa tôi một chút." Vương Đình bĩnh tĩnh đáp, cô thật sự không hiểu nổi Câu Tử Minh là có ý gì, nếu đã chê cô chướng mắt, bảo cô đi không phải là được sao, cô cũng không muốn ở chung với anh.
Câu Tử Minh nhìn cô chằm chằm, trong lòng nghĩ không thèm chấp nhặt người phụ nữ này, đợi vết thương của cô lành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sep-de-dat-mot-chut/1459546/quyen-2-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.