Tô Chiết nhìn chiếc bánh ú trong nồi, chìm vào câm lặng.
Người đàn ông thấy anh bất động chậm chạp không chịu nâng đũa, khó hiểu nhìn sang: "Đồ nhi, sao thế?"
"Không có gì".
Khuôn mặt Tô Chiết đau thương: "Chỉ có cảm giác bị vận mệnh đùa cợt".
"Vậy vận mệnh này cũng thật giỏi lừa tình".
Tô Chiết:...
Người đàn ông gắp bánh ú bỏ vào trong bát của Tô Chiết: "Mấy ngày vừa rồi đều ăn bánh ú?"
Tô Chiết khẽ gật đầu.
Người đàn ông hiểu rõ: "Hóa ra là vậy".
Tô Chiết nghe ra chút do dự cùng đau lòng của người đàn ông kia, con ngươi trong sáng bình tĩnh nhìn về phía đối phương, mang theo chờ mong mơ hồ.
Giây sau đó, người đàn ông nở nụ cười: "Vậy hôm nay ăn tiếp đi nhé".
Bàn tay cầm đũa của Tô Chiết cứng đờ, cố hỏi thêm: "Không còn món gì khác sao?"
"Không còn".
Người đàn ông xua tay, "Dù sao cậu cũng đã quen ăn bánh ú rồi".
Tô Chiết:...
Đến cuối cùng vẫn phải ăn bánh ú cho qua bữa sáng, sau khi ăn xong, Tô Chiết giúp thu dọn bát đũa, sau đó như kẻ không xương, nằm lười ra chiếc ghế sofa trong cửa hàng.
Tô Chiết người dài chân dài, một đôi chân vắt vẻo lên nhau, ngón tay thon dài luồn vào mái tóc, vuốt tóc trước mái về phía sau, cái cổ theo sức nặng của phần đầu cong thành một đường cong đẹp mắt.
Trên mặt mang theo một cặp kính bạc, gương mặt đẹp trai nổi bật nhưng vì khí chất của bản thân lại khiến cho nó có phần xa cách lạnh lùng.
Anh giống như một con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sep-diem-sao-the/1381086/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.