Tô Chiết yên lặng quay đầu nhìn Diêm Quan Thương một cái.
Tô Chiết:...
Bên kia năm cục thịt nhỏ tranh đua vô cùng quyết liệt, Diêm Quan Thương không nhìn thấy, quay đầu hỏi Tô Chiết: "Hiện giờ Quý Vân Đoan đang đứng thứ mấy?"
Vừa rồi lực cuống họng của Diêm Quan Thương lấn át tất cả phụ huynh tại chỗ này, hiển nhiên Quý Vân Đoan đang bò trên đường cũng nghe thấy, cậu bé con bắt đầu liều mạng quơ cào bàn tay bàn chân ngắn ngủn tiến lên.
Chỉ trong chốc lát đã vượt qua được hai bạn nhỏ phía trước.
Tô Chiết chú ý quan sát, cũng căng thẳng theo: "Hiện tại đang xếp thứ ba!"
Diêm Quan Thương nhíu mày, "Tại sao không phải hạng nhất?"
Tô Chiết giơ ngón tay lên đẩy kính mắt: "Không phải ngài không quan tâm tới thắng thua sao?"
Diêm Quan Thương: "Đó là trong tình huống nó chiến thắng".
Tô Chiết:...
Tôi biết mà.
Diêm Quan Thương luôn luôn ngang ngược, h4m muốn thắng bại của hắn trên phương diện thi đấu Tô Chiết hết sức rõ ràng.
Không thì ban nãy anh đã không dựa vào chuyện này để di dời sự chú ý của hắn.
Nhưng đến cùng chỉ là trận đấu nhỏ của đám trẻ em, ngoại trừ Tô Đản ra Tô Chiết chưa từng chăm sóc cho đứa trẻ nào, mà hai anh em nhà họ cũng chỉ cách nhau một tuổi, không có khoảng cách thế hệ, anh nói gì Tô Đản cũng hiểu được phần lớn, cho nên anh chăm sóc cho em trai không hề tốn sức.
Khi còn bé anh luôn chăm sóc cho Tô Đản theo một phương thức kỳ diệu.
Đại khái đạo lý của nó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sep-diem-sao-the/1381133/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.