Trời đang tiết tháng Mười, một ngày nặng nề, mưa nhiều.
Mành cửa được buông xuống nửa vời.
Holmes nằm cuộn mình trên ghế tràng kỷ để đọc đi đọc lại lá thư mà anh vừa nhận được.
Về phần tôi, thời gian ở bên Ấn Độ đã tập cho tôi chịu đựng được nóng hơn là chịu lạnh.
Nhưng tờ báo lại chẳng có gì đáng đọc.
Mọi người đã bỏ đi khỏi thủ đô và tôi thèm muốn đi nghỉ mát ở bờ biển, nhưng không đủ tiền.Holmes quá mải mê, không tiện nói chuyện, tôi bèn liệng tờ báo, ngồi thoải mái trong ghế bành và chìm vào trong một giác mơ.
Bất thình lình giọng nói của anh chen vào trong tư tưởng tôi:Buổi tối đem đến một chút mát mẻ.
Ta đi dạo thành phố nhé.Tôi tán thành ngay.
Trong ba tiếng đồng hồ, chúng tôi đi lang thang, chăm chú vào cái kính vạn hoa ngàn đời thay đổi không ngừng của cuộc sống trong đại lộ và khu bờ sông.
Cuộc nói chuyện của Holmes luôn luôn gây thích thú.Chúng tôi trở về phố Baker lúc 10 giờ.
Một xe ngựa bốn bánh đậu trước cửa nhà chúng tôi.- “Hừm! Một bác sỹ...!tôi nhận thấy thế” Holmes nói.
Ông này hành nghề chưa bao lâu, nhưng rất bận rộn.
Ông tới hỏi ý kiến chúng ta”.Ánh sáng lung linh đằng sau khuôn cửa sổ chứng tỏ người khách đang chờ đợi chúng tôi.
Tôi theo Holmes vào nhà.
Một người xanh xao có bộ mặt dài và để râu má vàng hoe đứng lên khi chúng tôi bước vào.
Ông ta chưa quá bước mươi hoặc ba mươi bốn tuổi, đang nhìn nhớn nhác.
Đó là thái độ của một người rụt rè
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sherlock-holmes-toan-tap/1390051/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.