Olivia nuốt những lời ấy vào trong rồi để chúng trôi xuống, xuống tận trái tim nàng, rồi nàng để chúng ở đó, với bao nhiêu bí mật của mình.
Những bức tường dày của lâu đài ngăn thế giới bên ngoài và làm nhẹ bớt âm thanh vang vọng từ bên trong. Tất cả những gì nàng nghe thấy là tiếng lửa tí tách, tiếng chàng nói, trầm và khàn, tiếng tim nàng đập thình thịch.
Nàng chống người trên khuỷu tay để nhìn chàng, vẫn để nguyên bàn tay kia trên ngực chàng, ở đấy nó thật ấm áp, bên trên tiếng tim chàng đập mạnh và bên dưới bàn tay dữ dội khéo léo của chàng.
“Em thấy nghi ngờ những điều như thế lắm,” nàng nói.
“Em nên yêu lại anh,” chàng nói. “Anh không hiểu vì sao em không thể yêu anh. Chúng ta sinh ra là để cho nhau. Điều đó hiển nhiên như mặt trời mọc đằng Đông.”
Nàng lại hít thật sâu và thở dài.
“Ở đây nhé,” nàng nói.
Nàng trượt ra khỏi giường, cầm cái váy ngủ trùm qua đầu.
Chàng ngồi bật dậy. Ánh lửa khiến da chàng vàng au và mơn trớn trên những cơ bắp cuồn cuộn của chàng. Đôi mắt màu bạc của chàng mở to, kinh ngạc. “Olivia!”
“Em muốn cho anh xem cái này,” nàng nói. “Em sẽ quay lại ngay thôi.”
Chàng đứng dậy, mặc áo ngủ và đang đi đi lại lại thì Olivia trở lại với một cái hộp trên tay.
“Xin lỗi,” nàng nói. “Bailey, như thường lệ, thức giấc dù cô ấy đang ngủ ngon. Cô ấy lúc nào cũng cảnh giác, giống như thần Argus với ngàn con mắt vậy. Cô ấy phải nhồi em vào một chiếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/si-me-va-lieu-linh/405905/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.