Phương Tốn sau khi được bổ nhiệm làm Thành Thủ từng được Hoàng gia cấp một khuôn viên hoa lá tốt tươi để làm Phủ Thành Thủ, nhưng hắn khéo léo từ chối. Ngay tại hậu viện của nha môn đã có một gian nhã thất để cho người làm việc ngủ lại khi bận rộn. Bình thường thì hắn vẫn lấy La phủ làm nhà, năm đó sau khi La Tử Kiêm biết hắn chăm chỉ khổ công học hành muốn thi công danh thì đã dành riêng cho hắn một tòa tiểu viện.
“Hắn chính là người kia?” Một ngày, Phương Tốn nhanh chóng giải quyết xong sự vụ liền ba chân bốn cẳng quay lại La phủ, hỏi thăm một người giúp việc thì tìm được La Khởi đang cúi đầu thêu thùa ở Hoa Hiên, mở miệng liền hỏi câu này.
La Khởi liếc lên nhìn, “Tự dưng không đầu không đuôi hỏi gì đó?”
“Nàng biết ta đang hỏi gì mà! Ngọc Vô Thụ, Nhị Hoàng tử, trừ hắn ra thì ta còn có thể hỏi tới ai?” Khuôn mặt tuấn tú của Phương Tốn căng thẳng, “Bởi vì hắn mà nàng chậm chạp không tiếp nhận ta, đúng không?”
“Đúng cái gì?” La Khởi tức giận, “Nhận hay không tiếp nhận ngươi thì liên quan gì đến hắn?”
“Bộ ta là đứa ngốc à? Mấy năm nay, ta biết trong lòng nàng có người khác, cũng đã từ từ dò hỏi người bên ngoài nên đã biết là ai. Ta còn tưởng rằng ta phải tranh đấu với cái bóng kia đến cùng. Nhưng không ngờ rằng cái bóng này thế mà giờ đã trở lại, hơn nữa, hắn vẫn như cũ…” vẫn như cũ chưa thành hôn. Với tính tình của Khởi nhi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/si-tuong-cong/30390/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.