“Tấn Vương, nghe nói người của ngươi đã tiêu rồi.” Giang Bắc Hồng nâng chén mời mỹ nhân đang được Tấn Vương ôm trong tay, trên mặt có mấy phần hả hê, “Đã nói trước với ngươi rồi, nữ nhân kia không phải là đối thủ của Chẩn nhi đâu, ngươi lại còn hồ đồ tiêu phí không ít tiền bạc cho nàng ta.”
Ngọc Thiên Diệp lắc tay xoay tròn rượu trong chén ngọc, trên mặt lộ vẻ vô cùng hứng thú, “Bắc Hồng huynh, liệu Bổn vương có thể nói rằng ngươi đã thật sự buông tay với La Chẩn chăng?”
Buông tay ư? Giang Bắc Hồng ngẩng đầu, rượu vào càng làm cho nỗi lòng buồn thêm. Không buông tay, thì sẽ thế nào? Hắn cho rằng hắn sẽ có công ‘giải cứu’ La Chẩn khỏi cuộc hôn nhân kia, nhưng không ngờ hắn đã uổng công làm người tốt. Thê tử rời nhà đến giờ đã ba tháng, buôn bán sáng tối tin tức nhỏ giọt, còn nàng thì sao, nàng vẫn mang dáng vẻ ‘tao nhã như lan, thanh nhã như cúc’ mà trở về kề cận bên người si tướng công nhà nàng. Hắn không buông tay, thì làm gì được nữa đây?
Những năm tháng tuổi trẻ phù phiếm và ngông cuồng ấy, giữa hận và yêu, hắn đã lựa chọn cái trước. Có phải từ lúc nào mà hắn đánh mất đi những thứ thuộc về nàng mà đáng lý hắn đã có được? Sóng mắt nhu mì của nàng, vẻ cười nói thản nhiên của nàng, phong thái thanh nhã thần tiên của nàng, còn có, tính cách lãnh khốc khi tính toán, tàn nhẫn lúc cắn trả của nàng, tất cả những cái tốt đẹp và cả không tốt đẹp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/si-tuong-cong/30446/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.