“Diêu tiểu thư ạ, nàng là chất nữ bên nhà Nhị phu nhân. Bất quá, nhắc tới cũng đúng dịp, ngày đó Đại thiếu gia ra cửa tìm Thiếu phu nhân, lại gặp Diêu tiểu thư từ trên xe ngựa té xuống, cứu Diêu tiểu thư trở về. Diêu tiểu thư lại đang định tới đây thăm cô cô. Thì ra mọi người đều là thân thích…” Phinh nhi từ lúc hỏi thăm đến nữ tữ kia, bất luận chuyện lớn nhỏ, líu ríu bẩm báo xong.
Diêu cô nương, Diêu Y Y, tên rất hay, tướng mạo cũng đẹp. La Chẩn khẽ gảy đàn vài tiếng, “Hoàn Tố, Cô gia ở đâu?”
“Ở phía sau đút cho A Hoàng a Hắc.”
“Mời Cô gia vào đây, bữa sáng hắn dùng quá ít, Phinh nhi em chuẩn bị chút điểm tâm nữa.”
Phinh nhi, Hoàn Tố đáp một tiếng, ai có việc nấy. Nhưng không lâu sau đó, Hoàn Tố trở lại, sắc mặt quái dị, “Tiểu thư…”
“Thế nào? Cô gia không có ở đó?”
“Có ở đó… Chẳng qua là vị Diêu tiểu thư kia cũng ở đó luôn……”
“Cho nên, hắn không tới?”
“Đã tới, nhưng mà nàng cũng theo tớii….”
“Nương tử, nàng tìm Chi Tâm!” Thanh âm thanh thúy của Chi Tâm đã truyền vào, nhảy tới trước ôm lấy nương tử rồi hôn nhẹ, “Chi Tâm thật nhớ nương tử…”
Bọn nha đầu nín cười, La chẩn đã tập mãi thành thói quen, nhưng có ánh mắt của một người khác, nàng cũng không có ý định tập thành thói quen. Nhẹ nhàng vuốt đầu tướng công đang cọ cọ ở trên vai mình, mỉm cười hỏi:
“Diêu tiểu thư tới khi nào?”
Diêu Y Y tràn ra vẻ mềm mại đến tận xương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/si-tuong-cong/30607/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.