La Chẩn là bị ngốc tử lay động tỉnh lại.
Dĩ nhiên, lay động này, không phải là lay động ở trong hiện thực. Ngốc tử này tuy là ngây ngô, cũng biết nương tử lúc này không thể chạm vào được, mà là, hắn dường như chạy vào trong mộng mình.
Nàng vốn định ngủ một giấc thật sâu, nhưng mỗi khi tới một chỗ, mới nhắm mắt lại, ngốc tử này sẽ khóc tìm được mình, vừa lắc, vừa khóc muốn nàng tỉnh lại. Nàng muốn quát hắn mắng hắn, trong miệng không tiếng động; muốn nhéo hắn, trên tay vô lực. Bất đắc dĩ, trong tiếng khóc vang trời của ngốc tử, nàng đành mở mi mắt vừa nặng, vừa cay: Ngốc tử này, sao lại không biết thương hương tiếc ngọc như thế, không sửa trị hắn một trận là không được mà…… Ôi, thật đúng là đau mà.
Bên má, có chút nhột nhạt, nàng khẽ lắc tay, mới biết trên vai phải mình đang mang băng thật dày. Nghiêng đầu, khuôn mặt xinh đẹp nhìn nghiêng của tướng công đột nhiên đập vào mắt, mới vừa chạm gò má nàng nhồn nhột, là hai hàng mi thật dài. Lập tức sinh giận dỗi: ngốc tử này, không để cho nàng ngủ ngon, mình lại tự tại như vậy. Vươn tay trái, muốn véo lấy vành tai như khối vàng của hắn, nhưng những giọt lệ trong suốt như những hạt châu từ rèm mi dài cong rơi xuống lại làm cho nàng dừng lại. Chẳng lẽ mình ngủ mê mấy ngày, ngốc tử này đã khóc mấy ngày?
“Tướng công…. Tướng công….” Thanh âm khô khốc, “Hoàn Tố…. Phinh nhi…. Rót chén trà!”
“Tiểu thư!” / “Tỷ tỷ!”
Hai bóng người đột nhiên nhảy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/si-tuong-cong/30609/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.