Lê Tiểu hòn dỗi "ờ" một tiếng.
Ngay cả Thương Úc cũng không biết, chắc chi có ba cô mới hiểu rõ nội tình.
"Nếu đã từ hôn, đương nhiên thư đính hôn hủy bỏ.
So với việc nghĩ mãi về thư đính hôn, chi bằng bàn xem nên cảm ơn tôi thế nào?" Thương Úc nhìn Lê Tiếu, sợi tóc tung bay, âm cuối lẫn với tiếng mưa rơi, nghe vào tại ẩn chứa sự dịu dàng cuốn hút linh hồn.
Lê Tiếu đưa tay ra ngoài hành lang, mưa rơi từ mái che xuống lòng bàn tay cô cũng không thể nào dập tắt được lửa lòng.
Cô chậm rãi nắm chặt tay, mặc cho nước mưa rơi từ kẽ ngón tay.
Cố nén nhịp tim rồi loạn, cô hắng giọng, nén cười hỏi: “Diễn gia thích quà cảm ơn thế nào? Chi bằng gợi ý giúp tôi?"
Thương Úc nhìn gò má trắng nõn xinh đẹp của cô, mi mắt hơi rũ, dáng vẻ tùy ý.
Anh nhếch môi, xoay người nhìn mưa ngoài hành lang, đứng chắp tay, cục kỳ quyến rũ mà nói: “Em tự nghĩ đi."
Lê Tiếu nhíu mày nhìn anh, ánh mắt lấp lánh: “Thế..."
Cô còn chưa nói xong, tiếng chuông điện thoại dồn dập đã chen ngang.
Nụ cười trên môi Lê Tiếu dần tắt, nhìn Thương Úc nhận cuộc gọi, cô lặng lẽ thở dài.
Không bao lâu sau, anh lại cất điện thoại vào túi, liếc nhìn Lê Tiếu, không tiếp tục đề tài vừa rồi mà hỏi: “Sáng nay có chuyện không vui với Lạc Vũ à?"
Lê Tiếu bĩu môi, dựa vào cột hành lang, gác chân phải qua chân trái, giọng nhàn nhạt: “Cũng không phải không vui, Diễn gia vẫn chưa nói cho tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-cap-cung-chieu/2347169/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.