Ngưu Hoan Hỉ cướp lấy chai rượu sắp trống rỗng, anh ta rót vào ly nhưng chỉ còn vài giọt.
"Anh là cái thùng đựng cơm à? Sao lại uống nhanh thế, cũng không biết để phần cho chúng tôi!"
Nhìn vài giọt vang đỏ đáng thương trong ly, cơn giận cuồn cuộn trong lòng Ngưu Hoan Hỉ.
Chỉ trong nháy mắt mà chai rượu vang giá mười tỷ đã bị một mình Thẩm Lãng uống hết, thế này là uống cạn một chiếc xe sang trọng đấy!
"Đúng vậy! Hoan Hỉ nói đúng! Cậu xứng đáng uống loại rượu cao cấp như vậy à? Đúng là lãng phí!"
Dương Nguyệt Như cũng vô cùng đau lòng.
Bà ta cũng chưa kịp thưởng thức một giọt rượu thì Thẩm Lãng đã uống cạn một chai.
Quan trọng là bà ta cảm thấy thân phận của Thẩm Lãng quá thấp hèn, thân phận đó mà uống loại rượu này là làm nhục rượu, là đang phung phí của trời.
"Bây giờ lại nói rượu này đắt tiền à? Lúc trước, trên mặt hai người đầy vẻ chê bai, khinh bỉ.
Loại người đẳng cấp cao mà các người nhắc đến đều có đạo đức như các người à?" Thẩm Lãng cười nhạt.
Lời này vừa nói ra, gương mặt Dương Nguyệt Như và Ngưu Hoan Hỉ đều đỏ bừng, trên mặt lộ vẻ lúng túng, xấu hổ.
Hai người cũng biết là lúc trước họ đã chê bai rượu đỏ và Thẩm Lãng hết mức, chê bai đến mức không đáng một xu, thậm chí nhăn mũi coi thường loại rượu đỏ này, bây giờ lại mất mặt, đúng là quá xấu hổ.
Nhưng như vậy thì sao? Họ đều làm nhiều chuyện không biết xấu hổ hơn, thêm một chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-cap-dai-gia/2213052/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.