“Chú nhỏ, thức ăn sẽ lập tức được bê lên đầy đủ, mời vào.”
Trịnh Vân Kiệt chào hỏi một cách nhiệt tình, Thẩm Lãng chỉ gật đầu cười đáp lại.
Sau một cuộc hàn huyên qua, Trịnh Vân Kiệt tràn đưa Thẩm Lãng đến một căn phòng rất rộng và sa hoa trong nhà Vĩnh Định Hầu của Giang Nam.
Khi họ còn chưa kịp ngồi xuống, Trịnh Nam Sơn đi từ trên tầng xuống.
Thẩm Lãng lịch sự mà ân cần hỏi Trịnh Nam Sơn một cầu: “Vị này hẳn là ông Trịnh Nam Sơn, chào ông Trịnh.”
Một chàng trai trẻ tuổi, lịch sự ân cần thăm hỏi một ông lão lớn tuổi, điều này cũng không gì đáng trách.
Nhưng, Trịnh Nam Sơn chỉ nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ừm, ngồi đi.”
Lúc này, Trịnh Nam Sơn còn chưa thăm dò được liệu Thẩm Lãng này sâu cạn ra sao, cho nên ngoài mặt ông ấy vẫn tỏ ra rất khách khí, nhưng thật ra trong lào ông ấy đang âm thầm quan sát mọi lời nói và cử chỉ của Thẩm Lãng.
Đúng lúc này, Thẩm Lãng bảo 9526 mang một túi xách lớn lên.
“Ông Trịnh, đây là hạt sen mới hái.
Hạt sen là thuốc giúp dưỡng tâm an thần, bổ thận, điều dưỡng khí huyết, ông Trịnh có thể lấy hạt sen xào với thịt để dùng.”
Túi hạt sen này là do Thẩm Lãng nhờ cô giúp việc trẻ tuổi trong nhà về quê hái.
Hạt sen có thể giảm căng thẳng, dưỡng tâm an thần, giúp mắt sáng, là thuốc bổ cho dạ dày, thuốc bổ để ngăn ngừa tiêu chảy, có tác dụng điều dưỡng khí huyết.
Đây chỉ là một chút thành ý nhỏ của Thẩm Lãng, anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-cap-dai-gia/2213314/chuong-620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.