Trong nhà kho phía sau của hậu viên Lương huyện, có một ánh sáng nến mơ hồ mờ tối.
Trên người Mã Võ đã được bôi thuốc, mà vẫn đau đớn như bị con gì cắn vào xương, trên gương mặt có một vết sẹo rất bắt mắt.
Y nằm ngang trên cái giường gạch rách nát, ánh mắt tìm kiếm lão đại, nhìn vào ngọn nến mờ tối xuất thần, nắm chặt tay, uy vũ bất khuất, cả người nhìn qua, vẫn tràn đầy sát khí.
Nghe tiếng thở dài của Phòng Linh, cùng với tiếng đập cửa, Mã Võ thuận tay cầm cái chén sứ ném ra ngoài, bịch một tiếng, đập vào cửa, rơi xuống vỡ nát.
- Cút! Phòng Linh lão tặc, ngươi còn tới đây làm gì? Khuyênuyên ta hàng sao? Ngươi sớm hết hy vọng đi!
Mã Võ rít gào..
- Mã lão đầu, xương cốt của ông thật cứng.
Cửa mở ra, Tiểu Cửu và Phòng Linh một trước một sau bước vào, Tiểu Cửu nhìn Mã Võ như sứt mắt, vẻ mặt miệt thị:
- Thân là tù nhân, còn không có chút giác ngộ nào của tù nhân, cái chén này dùng để uống nước, không phải dùng để phá cửa! Hừ…, không thể bình thản chịu đựng gian khổ, táo bạo giống như chó điên, giống như một con ruồi không đầu, chả trách bị bại trận.
- Ngươi…
Mã Võ vung ghế, giống như định ném về phía Tiểu Cửu, lại thấy Tiểu Cửu thản nhiên ngồi ở đó, lúc này mới ý thức được, trong mắt người ta, bản thân mình chỉ là một tù nhân hèn mọn, không ngờ bị khinh bỉ tới ngay cả mông cũng không buồn cử động.
Mã Võ phẫn hận buông ghế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-cap-gia-dinh/686285/chuong-954.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.