Con phố Dương Liễu, một con phố phồn hoa nhất của thành Hàng Châu, luôn rộn ràng tấp nập, người qua kẻ lại, ở đây đã từng có một kỹ viện không hề thu hút khách làng chơi.
Thế nhưng dưới áp lực của Tửu Hương lầu và Hà Hoa lầu, ông chủ sau lưng đó cũng không chịu nổi sự tàn phá của việc giăng lưới bắt chim, liền bán kỹ viện đó cho Phan gia, thu dọn đồ đạc, biến khỏi thành Hàng Châu.
Trần Tiểu Cửu liếc mắt thấy khả quan, bốn phương thông suốt, phong thủy thượng giai, chủ yếu là kỹ viện lại nằm đối diện với hiệu thuốc đáng nể trọng nhất của Lý gia – Vạn Xuân Đường.
Sự thịnh vượng của Vạn Xuân Đường dùng một từ "xuân mãn phong hoa" để miêu tả cũng không phải là quá đáng.
Mỗi buổi sáng, người dân tới đây chẩn bệnh xếp thành hàng dài, chỉ vì Vạn Xuân Đường có một vị lang trung đức cao vọng trọng – Vạn Thọ Sơn! Y thuật siêu sao, có vẻ đẹp của sự hồi sinh.
Trần Tiểu Cửu cũng không che giấu, mua cái kỹ viện này chủ yếu là muốn khua chiêng múa trống, tô son trát phấn.
Nhưng không ai hiểu được, diện tích của thanh lâu này đủ để mở mười hiệu thuốc, mà Trần Tiểu Cửu lại dùng nó chỉ để mở ra có một hiệu thuốc, có khác gì dùng dao trâu mổ gà đâu?
Cái này…phí thuê nhà có thể kiếm lại được hay không, cũng rất khó nói.
Những người nhàn nhã cả ngày không có việc gì làm ngồi trong quán trà bàn luận này nọ, vì có vết xe đổ, đều không coi trọng hành động
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-cap-gia-dinh/686608/chuong-690.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.