Hoa Như Ngọc trừng mắt nhìn Tư Đồ Bá, quay đầu lại, lại thay đổi vẻ mặt, thân thiết kéo cánh tay Trần Tiểu Cửu, thản nhiên cười, nói:
- Cửu ca...huynh mau ngồi đi! Nếu còn chậm trễ, trong lòng muội không thoải mái đâu.
Khó nhất là nhận được sủng hạnh của người đẹp.
Một tiếng Cửu ca, khiến Trần Tiểu Cửu xương cốt đều dãn ra, hắn nhẹ nhàng cảm nhận mùi hương tỏa ra từ trên người Hoa Như Ngọc, làm bộ như ngồi xuống ở vị trí chủ tọa, lại chắp tay với mọi người nói:
- Chư vị huynh đệ, thịnh tình của Hoa muội muội thật khó từ chối, Tiểu Cửu ta khó từ chối, đành làm tu hú chiếm tổ chim khách, xin các huynh đệ lượng thứ cho..
Hoa Như Ngọc thấy bộ dạng diễn trò của hắn như vậy, trong lòng buồn cười, nghiêng người, ngồi cạnh hắn, bĩu môi nói:
- Cho huynh ngồi, huynh cứ ngồi, còn nhiều lời…
Khi nói, cái miệng nhỏ hồng chu lại, mùi hương tỏa ra, xông thẳng vào mũi hắn, khiến Trần Tiểu Cửu trong lòng đại loạn, thấp giọng than thở nói:
- Hoa muội muội, không nên câu dẫn ta.
- Huynh nói gì?
Hoa Như Ngọc giật mình, tay đặt dưới bàn, hung hắng véo tay hắn:
- Ai câu dẫn huynh? Đừng nói linh tinh.
- Ừ…
Trần Tiểu Cửu ngũ quan đau tới nhăn nhó, rồi lại không dám phản kháng, ngượng ngùng nhìn Tư Đồ Bá nét mặt xanh mét nói:
- Nhị đương gia, ngươi còn ngây ngốc như môn thần, đứng đấy làm gì? Mau ngồi đi…người đầy bàn, đang chờ ngươi đấy.
Tư Đồ Bá sửng sốt với Trần Tiểu Cửu ngươi, chúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-cap-gia-dinh/686868/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.