Trần Tiểu Cửu đón gió tự nhiên, phóng khoáng, sao có thể mất mặt trước người đẹp?
Đứng giữa khoảng không, hít một hơi thật sau, vận khởi nội tức, nhún mình tạo nên một tư thế tuyệt đẹp chậm rãi rơi mình xuống đất, trong thần sắc không có một tia sợ hãi và chật vật.
- Hoa cô nương… trong lòng chắc hẳn cô độc…
Trần Tiểu Cửu cười hì hì nhìn Hoa Như Ngọc, trong lòng nội tức dâng trào đòi lộ diện, cựa quậy không thôi.
Kiểu kéo dài này, âm hàn khí tức bách bách nhiên nhiê, không biết so với trước kia cao hơn bao nhiêu lần.
Xem ra hai thành công lực của Nguyệt THần, không ngờ so với công lực của bốn đại mỹ nhân Xuân Hạ Thu Đông, còn muốn thâm hậu hơn nhiều.
Hoa Như Ngọc mày chau lại, con mắt lóe sáng, khuôn mặt lướt qua một tia hưng phấn, không khỏi vỗ tay cười to nói:
- Ân công thân thủ phi phàm, không trách được dám cùng Nhị đương gia lập ra giấy sinh tử, hóa ra đúng là thâm tàng bất lộ… Cái này quả thực rất tốt…
- Hoa cô nương cũng biết việc này sao?
Trần Tiểu Cửu thắc mắc hỏi.
- Đã nói ngươi không cần gọi ta là Hoa cô nương…
Hoa Như Ngọc giọng điệu hờn dỗi.
Trần Tiểu Cửu dõng dạc nói:
- Không bằng như vậy, chúng ta huynh muội tương xứng, ta gọi nàng là Hoa muội muội, nàng gọi ta Cửu ca, vừa thân thiết vừa trang trọng, nàng thấy thế nào?
- Lại chiếm tiện nghi của ta!
Hoa Như Ngọc cười cởi mở nói :
- Một khi đã như vậy, ta liền kêu, Cửu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-cap-gia-dinh/686877/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.